Khách và chủ ngồi xuống, Miêu Nghị hỏi:
- Tào tiên sinh pháp giá đích thân tới, không biết có gì phân phó?
Tào Mãn nói:
- Vương gia đối với chuyện này cứ tìm cớ kéo dài, ta không thể không hoài nghi thành ý của vương gia, thậm chí hoài nghi vương gia rốt cục có vật đó hay không, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tự mình đến xem, nói vậy Vương gia sẽ không để cho ta xem dù chỉ một chút đấy
chứ?
Miêu Nghị hiểu, hành vi của hắn khiến đối phương hoài nghị trên tay hắn rốt cục có thần thảo thật hay không, đây là muôn tới đề nghiệm chứng.
Thần thảo đương nhiên là ở trên tay Miêu Nghị, Miêu Nghị hiện giờ cũng có thể lấy ra, nhưng lại lắc đầu nói:
- Bây giờ không thể xem được. Tào Mãn bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Miêu Nghị.
- Ngươi dám gạt ta?
Miêu Nghị đi theo.
- Tào tiên sinh suy nghĩ nhiều, đồ ta cất kỹ rồi, giấu ở nơi tuyệt đối an toàn, không để ở bên cạnh ta, ta giờ sẽ cho người đi lấy, Tào tiên sinh lưu lại đây hai ngày, trong vòng hai ngày sẽ để tiên sinh xem.
- Đúng hai ngày! Hai ngày sau ta trở lại, nếu ta không thấy đồ thì ngươi tự gánh lấy hậu quả, Hạ Hầu gia có thể đỡ ngươi dậy thì cũng có thể lật đổ ngươi! Tào Mãn nói xong đeo mặt nạ, lập tức xoay người rời đi, khoảng khắc cũng không muốn ở lại, hắn đối với Miêu Nghị cũng rất kiêng kỵ chỗ này là chỗ nào mà ở lại chờ hai ngày, quá là không an toàn.
Lời nói tràn ngập uy hiếp khiến Miêu Nghị nheo mắt nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong mắt thoáng hiện lên hung quang.
Dương Triệu Thanh tiền khách xong trở về, hỏi:
- Vương gia, bảo Diêm Tu tới sao?
... Hắn nghĩ Vương gia có thể phải để Diêm Tu lấy thứ đồng ý cho Tào Mãn xem.
Miêu Nghị cười lạnh nói:
- Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng Tào Mãn hai ngày sau còn có thể tự qua đây sao?
Dương Triệu Thanh suy nghĩ một chút, khẽ vuốt cằm nói:
- Không sai, Tào Mãn cẩn thận như vậy, cho dù trở lại cũng không nhất định sẽ là hắn tự mình đến, không nhất thiét theo thời gian Vương gia đã định!
Miêu Nghị mân mê ngón tay, nói:
- Đến lúc đó người tới nhất định là Vệ Khu!
Dương Triệu Thanh ngẩn người, chợt kinh hãi nói:
- Đại nhân muốn nhân cơ hội động thủ với Vệ Khu? Chuyện này e là không thích hợp, có phải đợi Dương Khánh bên kia lên kế hoạch chu toàn rồi hay động thủ, bằng không vạn nhất có cạm bẫy hậu quả khó mà lường được!
- Dương Khánh quá mức kiêng kỵ thế lực của Hạ Hầu gia, mặt nào cũng lo lắng, sợ trong đám người động thủ có thám tử của Hạ Hầu gia, chọn người động thủ đều nhiều lần cân nhắc. Hạ Hầu gia không đủ kiên nhẫn, bản vương cũng mất kiên nhẫn, nếu khó có thể chu toàn, vậy thì hãy xác định Tộc lão hội làm mục tiêu, so về tốc độ, tốc chiến tốc thắng!
Miêu Nghị nói chắc chắn, hiển nhiên trong nháy mắt đã hạ quyết tâm!
Dương Triệu Thanh vội vàng khuyên can:
- Vương gia, việc này tuyệt đối không thể! Vương gia thử nghĩ xem. Tộc lão hội nếu là con bài chưa lật của Hạ Hầu gia. Sao lại có thể do Vệ Khu toàn bộ nắm giữ, vạn nhất Vệ Khu bình thường chỉ liên hệ qua tinh linh với Tộc lão hội? Vạn nhất tộc lão phân tán. Vệ Khu chỉ cùng một người trong đó liên hệ thì sao? Nếu như thế chúng ta coi như là muốn tốc chiến tốc thắng cũng không thể được, tất nhiên sẽ đánh rắn động cỏ, tất nhiên sẽ phải đối mặt với cường thể phản công của Hạ Hầu gia, nam quân còn chưa ổn định, Thanh Chủ luôn theo sát Vương gia, Vương gia xin nghĩ lại!
- Nếu kế hoạch thất bại, bản vương lập tức phá hủy hết thảy thế lực ngầm đường khẩu của Hạ Hầu gia, Hạ Hầu gia lẽ nào biết ta sâu cạn, không đánh đổ hắn, cũng có thể khiến hắn giật mình, ta cũng không tin hắn có thể không lo cho mình trước mà còn có thể lo đến ta? Muốn báo thù ta cũng phải xử lý cục diện rối rắm trong nhà cho xong đã! Có một số việc nếu khó chu toàn, thì đập bể bắt đầu lại, cứ lòng Vòng khiến ta đau đầu, ta ngược lại muốn xem xem thế lực khắp nơi đứng ở bên nào, tất cả mọi người đừng tưởng tự tại! Việc này không cần nói cho Vương phi và Dương Khánh, ta tự có quyết đoán!
Miêu Nghị trầm giọng nói:
- Dương Triệu Thanh á khẩu không trả lời được.
Ngự viên viên khánh kết thúc, mọi người ra về, đám người Vân Tri Thu ra khỏi Thiên Cung tinh vực, nhân mã đi theo đã chuẩn bị xong chờ bên ngoài.
Trên đường đi không bao xa, đụng phải Chu Ưu Mỹ. Để tránh cho nhiều người chú ý, Chu Ưu Mỹ dẫn một đạo nhân mã đi trước một bước chờ ở đây, trước đã thỏa thuận cùng đến Ngưu thiên vương phủ.
Gặp mặt khách sáo vài câu là không tránh khỏi, nhưng ánh mắt Chu Ưu Mỹ rất nhanh lại tập trung vào Mộ Dung Tinh Hoa, cười hỏi một câu
- Vị này chính là Mộ Dung tướng quân sao!. Mộ Dung Tinh Hoa hơi chắp tay ý bảo đúng vậy.
- Người phía dưới nếu có chỗ đắc tội cũng xin Mộ Dung tướng quân không để bụng, đây là một chút thành tâm. Chu Ưu Mỹ cười bắn nhân trữ vật qua.
Mộ Dung Tinh Hoa tóm vào tay, hơi nhíu mày, thi pháp kiểm tra một hồi trong nhẫn trừ vật có gì đó, rõ ràng là hai thủ cấp, nhìn kỹ không phải là Tào Vạn Tường và Điền Chỉ Quân thì còn có thể là ai? Mộ Dung Tinh Hoa trong nháy mắt dại ra tại chỗ, kinh ngạc nhìn Chu Ưu Mỹ, chậm rãi buông ra, nhẫn trừ vật không có trọng lực theo quán tính nhẹ nhàng bay lên.
Tô Vận đứng cạnh lấy tay thi pháp kéo qua, nhẫn trữ vật tóm vào tay vừa nhìn, là hai thủ cấp đầy máu, một đôi nam nữ, nàng mặc dù không quen biết, nhưng đã đoán được là ai, bèn nói với Vân Tri Thu:
- Hai cái đầu người, chắc là thủ cấp của Tào Vạn Tường và Điên Chi Quân.
Vân Tri Thu im lặng, chính là bởi vì nghe Tô Vận, lúc trước khi Chu Ưu Mỹ nhắc tới Tào Vạn Tường phu thê, không muốn vô duyên vô cớ hại bọn họ, cho nên mới né tránh, ai ngờ Chu Ưu Mỹ vẫn đem thủ cấp hai vợ chồng tới.
Trước tuy biết ý của Tô Vận nhưng lúc này nhận được thủ cấp mới xem như tỉnh ngộ. Đằng Phi bên kia giết gia nô để xin lỗi Mộ Dung Tinh Hoa sao? Đây là giết cho bên này thấy rằng không tiếc giết hai gia nô để rửa hận cho tướng của nàng, thành ý như vậy, nếu không hiểu được là đối phương đang lấy lòng, thì đúng là kẻ ngu.
Vân Tri Thu không khỏi thầm than, thật đúng là bị Tô Vận nói trúng, Tào Vạn Tường phu thê quả nhiên là sống không lâu, mắt nhìn người phỏng đoán của nàng còn non quá, kém xa Tô Vận.