Vân Tri Thu hai tay ôm hai bên mặt của nàng. Liên Tích nói:
- Cũng không thể nói ngươi sai rồi, ngươi cũng chỉ vì muốn cứu mẹ mà sốt ruột, ngay cả cơ hội sống Lục bà bà cho ngươi cũng đều bỏ qua, ai dám nói tấm lòng hiếu thảo này của ngươi có lỗi? Huống chi, ngươi cό thể đem việc này nói ra, đã nói lên ngươi có tâm hướng về Vương gia, bằng không ngươi hoàn toàn có thể che giấu trong im lặng, nhưng ngươi chớ nên hoài nghi thực tâm của Vương gia đối với ngươi, trên đời này không có người nam nhân thứ hai có thể đối tốt với ngươi như vậy, đây là phúc khí của ngươi, ngươi được trân trọng! Muội tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, Vương gia cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ đến buông bỏ ngươi và mẫu thân ngươi, nếu Yêu Tăng bên kia không thể đắc thủ, Vương gia sẽ hạ thủ bắt người có đủ trọng lượng làm con tin để trao đổi lấy mẫu thân ngươi, nói chung Vương gia nhất định sẽ đem mẫu thân ngươi cứu ra, ngươi phải có lòng tin đối với Vương gia, cho Vương gia một chút thời gian, có được không?
Phi Hồng nằm gối đầu ở trên đùi của nàng, nghẹn ngào, cuối cùng khóc thút thít.
Vân Tri Thu vỗ nhẹ đầu nàng, trong lòng thở dài một tiếng, nhà này giờ đông người rồi, việc cũng nhiều, muốn chăm sóc chu đáo mọi mặt cũng không phải là một chuyện dễ dàng, ngẫm lại lại không nhịn được thầm mắng Miêu Nghị đồ khốn, mang về nhiều nữ nhân như vậy còn muốn nàng tới trấn an hỗ trợ chùi đít, xem nàng là cái gì.
Ngày kế ngày Ngự viên viên khánh, toàn bộ tướng lĩnh nam quân trên dưới có tư cách đều tới biệt viện bái kiến Vương phi nương nương. Từ Đường Nhiên phu thê đương nhiên cũng tới. Tuyết Linh Lung mặt mày tươi cười.
Đối với Tuyết Linh Lung mà nói, đây là việc không ngờ tới, năm đó lúc đang ở Thiên hương lâu, không ngờ rằng một ngày kia có thể lấy thân phận Hầu gia phu nhân công khai tham gia Ngự viên viên khánh, chỉ đáng tiếc đám người Từ ma ma Thiên hương lâu lại không có cơ hội thấy cảnh này của nàng, không khỏi tiếc nuối.
Tuyết Linh Lung vẫn muốn tìm hung thủ sát hại đám người Từ ma ma, không biết dặn dò Từ Đường Nhiên bao nhiêu lần, nhưng Từ Đường Nhiên lúc nào cũng biểu thị tận lực không tra ra được.
Cuối cùng một đám đàn ông đi trước một bước đến Ly Cung, một đám nữ nhân gia quyến thì lưu lại cùng Vân Tri Thu, bên này đều biết thiên hậu và Vương gia có bất đồng lo lắng thiên hậu bên kia không để ý đến Vương phi, đương nhiên phải lưu lại một đám nữ nhân giúp Vương phi chống đỡ. Sau đó, một đám nữ nhân như “sao quanh trăng sáng” vây quanh Vân Tri Thu đi đến Ly Cung.
Nữ quyến tham dự hội đi thẳng vào hậu hoa Viên, bên trong vườn tuyệt sắc giai nhân thành hằng hà, lúc này nơi đây có thể nói là tập hợp toàn bộ mỹ sắc của thiên hạ, ngay cả Tuyết Linh Lung mới tới cũng nhìn hoa cả mắt, phát hiện ra tư sắc vượt qua nàng vô số kể. Thực sự là hoa thơm cỏ lạ tỏa sáng, ngược lại Vân Tri Thu trang phục tương đối bảo thủ, chỉ có một đỉnh đầu mào tương đối bắt mắt.
Khác với thân phận trước đây là Khấu gia nghĩa nữ, lần này đến với danh phận Vương phi hào nhoáng, trong vườn môi bên Phủ không ít người đẹp nhao nhao qua đây chào hỏi.
Trong đó không ít người đổi lại năm đó là Vân Tri Thu phải hành lễ với các nàng, Vân Tri Thu hôm nay quả thật là xưa đâu bằng nay, không cần biết người đến đây làm lễ trong lòng có vui vẻ hay không, vẫn phải ra vẻ khách khí, không còn cách nào khác, ai bảo nam nhân người ta hôm nay là nam quân chưởng lệnh thiên vương, quyền lớn một phương.
Đến đây với thân phận Vương phi thân hôm nay chỉ có Vân Tri Thu và Mỵ Nương.
Vân Tri Thu và Mỵ Nương cuối cùng cũng chạm mặt với nhau, khen nhau nói những lời khách sáo. Quảng Mị Nhi đứng cạnh tâm tình phức tạp.
Kỳ thực Mỵ Nương lẽ nào không phải là như vậy. Vừa nhìn thấy đám nữ nhân đi theo Vân Tri Thu liền lo lắng, nữ nhi mình tư sắc như thế nào Vân Tri Thu có thể sánh kịp sao, nếu năm đó đồng ý gả nữ nhi cho Ngưu Hữu Đức, nói không chừng lúc này chính là mẫu nữ nàng dẫn đầu độc chiếm, trở thành giai thoại thiên cổ. Giờ thì hay rồi, nữ nhi mình chọn đông chọn tây tha, giờ thành gái lỡ thì cả triều trên dưới chỉ có vài người như vậy, không chừng để người khác chê cười.
Nữ quyến Khẩu gia bên kia qua đây xưng hô với Vân Tri Thu là muội muội cũng có, là cô cô cũng có.
Nói chung tại chỗ này, trước đây Vân Tri Thu chỉ có thể chủ động tiến lên phía trước chào hỏi, bây giờ không cần động đậy, chỉ cần đứng đó, không cần tranh đua, cũng thành tiêu điểm để mọi người khen ngợi, bên cạnh có rất nhiều người a dua nịnh hót, khen nàng xinh đẹp, khen đồ trangsức của nàng đẹp, khen y phục của nàng đẹp mắt, không biết làm cho bao nhiêu nữ nhân âm thầm ước ao.
Vân Tri Thu thừa sức ứng phó với mọi người, đôi mắt sáng thỉnh thoảng xẹt qua Đồng Liên Tích đứng ở quảng gia bên kia, phát hiện nữ nhân kia tương đối là ít nói, với thân phận hiện tại nàng không tiện chủ động tiến lên phía trước dò hỏi.
- Vương phi nương nương, lâu rồi không gặp, càng ngày càng xinh đẹp động lòng người. Ái thiếp Chu Ưu Mỹ của Đằng Phi tới gần lên tiếng chào, cũng là tuyệt sắc thiên hạ hiếm thấy.
Tô Vận đã nhắc nhở nên Vân Tri Thu cũng lưu tâm đến nữ nhân này, nhưng mà cũng có lẽ bơi vì có nhiều người nên khách sáo vài câu xong Chu Ưu Mỹ liền lui ra, nhưng ánh mắt lại cẩn thận mỗi bước đi đều nhìn Vân Tri Thu.
Không bao lâu sau, Tiên Nga qua đây, mời Vân Tri Thu và Mỵ Nương vào trong đình chính ngồi, phía trên giữa hai người còn một chỗ trống không cần phải nói, nhất định là của thiên hậu Hạ Hầu Thừa Vũ. Theo tiếng chuông trống vang lên khắp Ly Cung, Hạ Hầu Thừa Vũ uy nghi đi đến nữ quyến bên trong cả hoa viên đồng thanh lên tiếng.