Thượng Quan Thanh sau khi thu tay lại cũng đứng ở cạnh chờ, liếc mắt nhìn Vương Định Triều chậm rãi đứng lên, trong lòng thổn thức không ngớt, không khỏi nghĩ tới Ngưu Hữu Đức.
Ban đầu Ngưu Hữu Đức cũng là được bệ hạ nhìn trúng, có ý định bồi dưỡng. Ngưu Hữu Đức hiển nhiên so với Vương Định Triều kiệt xuất hơn nhiều, cũng có năng lực hơn, ngay từ đầu chắc là lựa chọn hàng đầu của bệ hạ, nhưng đã nhiều năm như vậy, Ngưu Hữu Đức thông minh quá mức lại khiến bệ hạ chán ghét muốn loại trừ. Vương Định Triều trầm mặc nhiều năm lại được bệ hạ ban cho Cửu đỉnh kiếm, hàm ý trong đó đáng để người khác suy nghĩ
sâu sắc.
Thanh Nguyên Tôn vẻ mặt trẻ con đã biến mất, trên cằm mọc ít râu, khí chất thêm vài phần tang thương trở nên trầm ổn hơn rồi. Hai phụ tử đã bao năm không gặp, kể từ năm đó bị trục xuất khỏi thiên cung, Thanh Nguyên Tôn chưa từng gặp lại phụ mẫu, Hạ Hầu Thừa Vũ nhiều lần muốn gặp, lại bị Thanh Chủ ngăn trở, còn mắng Hạ Hầu Thừa Vũ mẹ hiền làm con hư.
Mấy năm nay, Thanh Nguyên Tôn ở cận vệ quân tham gia trừ phiến loạn, chiến sự to nhỏ cũng coi như là đã trải qua vài chục lần, trong lòng biết rõ là có ý đào tạo nên đương nhiên là nhiều lần lập chiến công, từng bước leo lên. Người biết chuyện ai cũng biết, Thanh Nguyên Tôn dù sao cũng là thiên tử, cận vệ quân chỉ là bước đệm của thiên tử, không thể coi hắn là người bình thường mà đối đãi được, thật nếu để cho hắn chết trận, ai cũng không chống đỡ được.
Gặp lại phụ thân, Thanh Nguyên Tôn trong lòng cảm xúc hỗn độn, không khỏi nhớ tới năm đó màn trục xuất Cung bi thương thê thảm.
Đợi hắn hành lễ xong, Hạ Hầu Thừa Vũ mau bước tới trước hỏi:
- Bệ hạ, Tôn nhi nhậm mệnh rồi sao?
- Ừ.
Thanh Chủ gật đầu, trên dưới nhìn nhi tử, bình tĩnh nói:
- U Minh Tổng đốc phủ tính độc lập tự chủ khá mạnh, nhìn có vẻ như bình tĩnh, kì thực chỉ cần một sự bất trắc là có thể trở thành nơi hổ lang, bị bao vây tứ phía, rất nhiều chuyện ngươi phải đơn độc đối mặt, không giống như ngươi ở cận vệ quân lúc nào cũng có cấp trên chỉ điểm, cận vệ quân khá đơn thuần, tình thế tại các địa phương hơi phức tạp, đừng tưởng rằng ngươi là nhi tử của trẫm người khác sẽ sợ ngươi, sau khi tiếp chưởng nhất định phải cẩn thận.
Một tràng căn dặn là việc không thiếu được.
Vài ngày sau, năm mươi triệu cận vệ quân chuyển thành nhân mã Đại Quân U Minh đến đông đủ, ở lại Thiên Cung mấy ngày Thanh Nguyên Tôn từ biệt, dân đại quân xuất phát.
Sau khi tiến vào Nam Quân Cảnh Nội, Thanh Nguyên Tôn ý thức được mình tiến vào địa bàn của Ngưu Hữu Đức. Trong đầu nhớ tới chuyện cũ năm đó cùng Ngưu Hữu Đức quen biết, trong lòng xấu hổ và giận dữ dâng lên, không ngờ Ngưu Hữu Đức đúng là gian hùng, trêu đùa mẹ con hắn trong tay.
- Vương gia! Thanh Nguyên Tôn dẫn đại quân đến, ở trước tinh môn bị thủ vệ cản lại, không chịu để thủ vệ lục soát, đôi phe nhân mã đã xảy ra giằng co. Thanh Nguyên Tôn cho truyền lời, hỏi Vương gia có còn muốn thiên đình pháp chỉ hay không!
Vương phủ thư phòng, Dương Triệu Thanh tiến vào thông báo một tiếng cho Miêu Nghị.
- Ừ
Miêu Nghị dựa vào ghế hơi suy tư, mỉm cười.
- Năm đó khi xin ta tiền tiêu còn rất ngoan ngoãn, bây giờ đã trưởng thành rồi, tiêu tử này thật sự cho răằng đánh mấy trận là hắn có năng lực rồi, không có lão tử hắn, hắn chăng là cái thá gì!
Phất phất tay.
- Quên đi! Không cần lục soát hắn, cho hắn vào, những người khác kiểm tra nghiêm ngặt, người xông vào giết!
Dương Triệu Thanh đem pháp chỉ truyền đạt ra, Miêu Nghị cũng nể Thanh Nguyên Tôn lắm rồi, tự mình ra cửa Vương phủ nghênh tiếp.
Không bao lâu, Thanh Nguyên Tôn dần hơn trăm người từ trên trời giáng xuống, đứng ở bên ngoài Vương phủ.
Bạn cũ gặp lại, đầu đeo buộc ngọc quan, người mặc cẩm bào Miêu Nghị hai tay chống hông, cười tũm tim nhìn Thanh Nguyên Tôn im lặng.
Thanh Nguyên Tôn cũng dò xét Miêu Nghị, cảm nhận được khí thế đoạt nhân trên người Miêu Nghị.
Hắn ở cận vệ quân nhiều năm, đương nhiên biết Miêu Nghị ở cận vệ quân danh tiếng lẫy lừng, đã từng lập được chiến tích lấy nửa nhánh hổ kỳ đánh tan trăm vạn tinh nhuệ đến nay không người nào vượt qua được, sau khi Miêu Nghị rời khỏi cận vệ quân chuyện này đã nội bộ lưu truyền rộng rãi ở cận vệ quân, mười vạn nhân mã đánh bại năm triệu tinh nhuệ Đông quân khiến cận vệ quân nội bộ náo động, dẫn năm mươi triệu Đại Quân U Minh thủ đoạn bất ngờ cương nhu hòa hợp lật đổ Hạo Đức Phương lấy được toàn bộ nam quân địa bàn, trở thành nam quân chưởng lệnh thiên Vương, càng là vang danh ở cận vệ quân.
Trong mắt Thanh Nguyên Tôn, Miêu Nghị hành động này là tạo phản, nhưng hắn cũng biết cận vệ quân không ít người mở miệng ngậm miệng liền nói Ngưu Hữu Đức là từ cận vệ quân bọn họ đi ra, tựa hồ cùng thấy vinh quang. Mà Ngưu Hữu Đức từng ở cận vệ quân lập được chiến tích, cộng thêm sau này nhiều lần lấy yếu chống mạnh bách chiến bách thắng, đối với cận vệ quân coi trọng chiến tích mà nói, không ít người rất là ngưỡng mộ Ngưu Hữu Đức, thậm chí có người coi Ngưu Hữu Đức như chiến thần.
Cận vệ quân nhiều người cũng không biết thân phận thật của Thanh Nguyên Tôn, cho nên Thanh Nguyên Tôn tận tai nghe không ít người đề cập chuyện như vậy.
Có lẽ là vì thân làm cận vệ quân cũng coi trọng chiến công nên lúc này thấy Miêu Nghị, nghĩ tới chiến tích quá khứ của Miêu Nghị, phát hiện mình về điểm lập chiến công thật sự là có chút múa rìu qua mắt thợ, mặc dù hắn cho là mình chưa có cơ hội gặp đại chiến mà thôi, nhưng đối mặt với Miêu Nghị bách chiến bách thắng vẫn cảm nhận được áp lực.