Bàng Quán hướng về phía nâng cằm Bàng Tiếu Tiếu lên một chút.
- Thanh Chủ thật muốn truy cứu, Tiếu Tiếu cũng là nữ nhi phản tặc.
Miêu Nghị:
- Ta sẽ đăng thông báo, Tiếu Tiếu vẫn chưa thông đồng làm bậy, hết thảy đều không biết, ngược lại có công chiêu hàng phụ thân, chẳng những vô tội, ta còn muốn báo cáo thiên đình ban thưởng cho Tiếu Tiếu! Nếu như thiên đình không phong thưởng, cũng không dám làm nàng ra thế nào. Ta có lẽ không đảm bảo tất cả mọi người Bàng gia an toàn, nhưng một mình nàng ta không vấn đề, chỉ cần có lý do thích hợp, Thanh Chủ sẽ không dễ dàng trở mặt với ta!
Nghe thấy lời ấy, Tra Như Diễm lã chã rơi lệ, Bàng Ngọc Nương tâm tình phức tạp nhìn muội muội, trong lòng buông tiếng thở dài, muội muội có phúc!
Bàng Quán gật đầu, cũng yên tâm, Miêu Nghị kiên trì cho bọn họ một công đạo, hẳn là cũng sẽ không lừa bọn họ, bằng không lúc này Tiếu Tiếu không có gì trông cậy vào. Miêu Nghị hoàn toàn không cần kiêng kị gì.
- Muốn đưa chúng ta đi đâu? Bàng Quán hỏi một tiếng.
Miêu Nghị: - Tạm thời không tiện nói, đi rồi các ngươi đương nhiên sẽ biết, đủ có thể bảo đảm từ trên xuống dưới nhà họ Bàng an toàn nhàn nhã sống qua ngày. Các ngươi yên tâm, ta sẽ để cho Tiếu Tiếu định kỳ liên lạc với các ngươi, nàng ở bên này các ngươi không cần lo lắng.
Bàng Tiếu Tiểu đột nhiên cúi đầu lên tiếng nói: - Ta theo phụ mẫu. Miêu Nghị nhịn không được ha ha cười nói: - Tiếu Tiếu tuyệt tình như thế, đây là muốn bỏ ta mà đi sao?
- Không tuyệt tình bằng người!
Bàng Tiếu Tiếu lên tiếng đáp lại, nàng cũng không rõ có phải là mình đang xấu hô và giận dữ, dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi tay Miêu Nghị.
Miêu Nghị cũng không thả, nháy mắt với Bàng Quán.
Bàng Quán âm thầm cắn răng, than thở:
- Nha đầu, đừng làm loạn, là phụ thân có lỗi với ngươi, việc trước kia ngươi cũng đừng ghi hận, những ân ân oán oán khác không liên quan tới ngươi, tất cả đều đã qua, đã có nhà của mình, sống cho tốt đi!!
Chịu đựng đả kích lần này, hắn bây giờ đã nản lòng thoái chí.
- Phụ thân!
Bàng Tiếu Tiếu quỳ sụp xuống, lại khóc, Miêu Nghị thả tay nàng.
Bàng Quán ra hiệu cho Tra Như Diễm phía sau, Tra Như Diễm hiểu ra, đây là muôn mình cáo biệt nữ nhi, tiến lên nâng nữ nhi dậy, mẫu nữ hai người ôm nhau khóc. Người nhà cáo biệt xong. Bàng Quán cũng không còn ý lưu lại, nói: - Đi thôi!
Dứt lời liền cẩn thận bước đi cùng người nhà hướng về phía bên ngoài viện.
Bàng Tiếu Tiếu khóc đến rối tinh rối mù, muốn đuổi theo lại bị Miêu Nghị kéo tay lại, không cho nàng tiễn bọn họ, có một số việc không cách nào để nàng đi tiễn.
Bàng gia phản từ đó rời đi, biến mất khỏi tầm mắt người thiên hạ.
Miêu Nghị bên cạnh tạm thời thiếu người thích hợp bưng trà rót nước. Phi Hồng còn trốn ở U Minh Chi Địa không tới. Bàng Tiếu Tiếu bị Miêu Nghị kéo đến đại điện nghị sự, bị Miêu Nghị buộc làm người bưng trà rót nước, cứ tìm một việc cho nàng làm trước đã.
Trong đại điện nhiều người, thỉnh thoảng có người hướng về bên này hiểu kỳ quan sát, Bàng Tiếu Tiếu khóc một hồi rồi thôi, cũng thỉnh thoảng nhìn một chút Miêu Nghị bên cạnh đang chuyên tâm xử lý công vụ.
Miêu Nghị chợt cầm tách trà lên, uống một hơi cạn sạch. Tiện tay đẩy qua một bên, nói:
- Châm trà!
Bàng Tiếu Tiếu mắt hoen đỏ đứng im vẫn không nhúc nhích, không để ý tới hắn.
Một lát thấy không có động tĩnh, Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn, giễu cợt nói:
- Nàng đây là muốn bức ta giết hết người nhà nàng sao? Bàng Tiếu Tiểu cắn môi, tuy là biết rõ hắn đang nói đùa, cũng coi là cho nàng một cái cớ trong tình hình không còn cách nào đối mặt, thở phì phì cầm tách trà đi về phía sau.
- Bên này công việc chuẩn bị đã xong, Miêu Nghị lập tức dẫn nhân mã dời đến Hạo thiên vương Phủ.
Biển tên Hạo thiên vương phủ vẫn chưa gỡ xuống, trước khi nhận mệnh chính thức của thiên đình, hắn cũng không tiện tự phong làm nam quân chưởng lệnh thiên Vương.
Hạo thiên vương phủ diện tích rất lớn, có núi có suối, phồn hoa như gấm, kỳ hoa dị thảo, non sông tươi đẹp đều ở trong đó, phòng ốc liên miên, vô cùng tinh xảo, phong cách cổ xưa xa hoa hòa làm một thể, mà đình đài lầu các của Hạo gia còn là thiên hạ đệ nhất.
Vương phủ tuy lớn, thiếp thất tạm thời vào ở cũng không nhiều, rất nhiều người thân phận vẫn không rõ, mặc dù ước đoán tướng lĩnh không thể gian lận với việc này, nhưng vẫn cần liên tục xác nhận mới được, việc này phải đợi Diêm Tu người đưa Bàng gia trở về mới âm thầm xử lý, trước khi Diêm Tu trở về thiếp thất toàn bộ cách ly một chỗ để trông giữ.
Trên lầu cao nhất rường cột chạm trổ bốn góc mái cong, Miêu Nghị một mình dựa vào lan can nhìn về phương xa, ánh mắt thâm trầm.
Hắn đang đợi tin tức, hôm nay thiên đình triều hội!
Thiên cung, Càn Khôn điện. Thanh Chủ mặt không chút thay đổi ngôi ở trên cao rất lạnh lùng.
Trên triều đình ít đi không ít người, nam quân toàn bộ vắng mặt, lý do đương nhiên là đầy đủ, đại chiến xong còn phải trị loạn, chưa xử lý xong. Chuyện này không ngờ gì nữa chính là Miêu Nghị đang tạo áp lực cho thiên đình, muốn nam quân xuất hiện ở đây, hay là muốn thấy nam triệt để rời khỏi đây tự lập, đều trong một ý niệm của Thanh Chủ.
- Ngưu Hữu Đức bình định nam quân phản loạn có công phải trọng thưởng!
- Bây giờ Hạo Đức Phương chết bởi phản loạn, nam quân như rắn mất đầu. Ngưu Hữu Đức thu phục nam quân trên dưới, lòng người đều hướng về hắn, từ khi Ngưu Hữu Đức tiếp quản nam quân là quá thích hợp.
- Để mau sớm ổn định Khu vực Nam Lộ, thần kiến nghị bệ hạ phong ấn Ngưu Hữu Đức làm nam quân chưởng lệnh thiên Vương!
- Thần tán thành! Nam quân nhân mã đều nằm trong tay Ngưu Hữu Đức, hiện giờ nam quân không thể rời bỏ Ngưu Hữu Đức, nếu không sẽ gây họa đại loạn cho thiên hạ!
- Nam Lộ tiếp tục đại loạn, thuế thu từ thiên hạ sẽ phải giảm bớt một phần tư, không chừng thiên hạ đại loạn! Thần tán thành, phong ấn Ngưu Hữu Đức thành nam quân chưởng lệnh thiên Vương!
- Ngưu Hữu Đức là nam quân chưởng lệnh thiên Vương ngoài hắn không có người nào khác, thân tán thành!
- Thần tán thành!
- Thần tán thành!