- Bệ hạ!
Thấy hai vị quân – thần này chuẩn bị cãi nhau ỏm tỏi, Vũ Khúc vội vàng cắt ngang, nói tránh:
- Hiện giờ ý đồ của Ngưu Hữu Đức đã sáng tỏ, rất hiển nhiên, từ khi bắt đầu hắn cũng không tin mình có thể có được địa bàn Mão Lộ một cách dễ dàng, cũng không tin Hạo Đức Phương sẽ dễ dàng cho hắn, cho nên hắn mới định ra kế hoạch tấn công này, căn bản không tiêu hao thực lực của chính mình vào nhân mã của Bàng Quán, đây là mượn tay Bàng Quán tiêu diệt quân tinh nhuệ của Hạo Đức Phương, hai bên đều thiệt hại như nhau, hắn lại tham gia vào trận quyết chiến, cho dù số tinh nhuệ còn lại của Hạo Đức Phương có thể tiêu diệt Bàng Quán một cách dễ dàng, thì hắn có thể thuận lợi nắm lấy Mão Lộ của Bàng Quán mà Hạo Đức Phương quay đầu lại cũng không còn đủ thực lực đá hắn ra nữa!
Cao Quan gật đầu:
- Hắn chính là người có thực lực lớn nhất có thể sở hữu Mão Lộ.
Tư Mã Vấn Thiên than một câu:
- Nói cách khác, hắn căn bản chẳng thèm để ý có thể giải vây cho Hạo Đức Phương hay không, hắn chẳng thèm quan tâm tới sống chết của Hạo Đức Phương. Mục đích của hắn rất rõ ràng, khiến thực lực của Hạo Đức Phương và Bàng Quán, hắn chỉ lấy địa bản Mão Lộ.
- Hay cho một tên tặc tử giảo hoạt!
Thanh Chủ hận tới nghiến răng, hiện giờ cả thiên hạ đều biết ý đồng ý cho Ngưu Hữu Đức địa bàn Mão Lộ nên Ngưu Hữu Đức mới xuất binh. Cuối cùng Ngưu Hữu Đức quả thật đã xuất binh diệt Bàng Quán, lấy Mão Lộ là điều tất nhiên. Tới lúc đó thì một lý do để nuốt lời y cũng chẳng có, ai dám nói Ngưu Hữu Đức không xuất quân? Cho nên có thể cứu được Hạo Đức Phương hay không, đối với Ngưu Hữu Đức mà nói thì điều đó chẳng có chút quan trọng gì cả.
Nhưng đối với Hạo Đức Phương lúc này mà nói, đã tới nước này, làm gì có chuyện y không biết được ý đồ tính toán của Ngưu Hữu Đức, nhưng đối với y thì những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là Ngưu Hữu Đức bằng lòng giúp y một tay.
Lúc này quan ải từ khu Tử Mậu tới khu Dần Quy đang diễn ra một trận huyết chiến một mất một còn, đại quân của họ Bàng tử thủ không buông, đại quân họ Hạo quyết tử không lùi.
Đại quân Hạo hệ thế như chẻ tre bị trọng binh Bàng Quán triệu tập quấn chặt lấy ở nơi này, thực sự là địch nhiều ta ít hơn sáu mươi triệu nhân mã mà giờ chỉ còn chưa đầy ba mươi triệu, chiến tổn đã quá một nửa.
Mà đối mặt với sự tấn công điên cuồng của đại quân tinh nhuệ của Hạo Đức Phương, nhân mã Bàng hệ cho Lộc Long chỉ huy càng tử thương nặng nề hơn, gần hai trăm triệu nhân mã hiện giờ chỉ còn gần tám mươi triệu, đánh càng lâu, binh tướng càng uể oải hơn. Nhưng Lộc Long rất rõ, đã tới lúc một mất một còn, có chết cũng không thể lùi, bằng không chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hạo hệ nhân mã do n Hứa chỉ huy đã mệt tới mức chẳng còn từ nào để hình dung, cho dù trên người có đồ để bổ sung sức lực thì hiện giờ cũng không có thời gian để bọn họ khôi phục.
Y bên này quả thật cũng rất lợi hại, thỉnh thoảng có tiểu đội nhân mã đột phá vòng vây, nhưng vừa tới quan ải tinh môn đã bị lưu tinh tiền như mưa rào bắn hạ, gắt gao phòng thủ, không để lọt qua.
Cuối cùng bên này cũng chăng còn cách nào khác, chỉ có thể tử chiến cứng đối cứng.
Tinh linh báo có tin truyền tới, n Hứa đang chỉ huy quân lây tinh linh ra, chính là truyền tin của Hạo Đức Phương. Hạo Đức Phương bảo y, đại quân U Minh của Ngưu Hữu Đức sẽ lập tức tới, bảo bọn họ phải kiên trì hơn nữa!
n Hứa nghe vậy tinh thần bổng trở nên phấn chấn, lập tức Vung tay cao giọng nói:
- Ngưu Hữu Đức sắp đích thân dẫn năm mươi triệu đại quân U Minh tới rồi, chưa đầy nửa canh giờ nữa sẽ tới mọi người gắng lên!
Sĩ khí bên này quả nhiên được cổ vũ, ai nấy đều hô lớn:
- Năm mươi triệu U Minh viện quân tới. U Minh viện quân sắp tới rồi!
Vừa hô lên những lời này, nhân mã Bàng hệ nhất thời hoảng hốt, ba mươi triệu nhân mã này đã khó xơi lắm rồi, lại còn thêm năm mươi triệu đại quân U Minh nữa, mọi người đã mệt đến mức này rồi, làm sao ngăn nổi bọn họ?
Thật ra Miêu Nghị đồng thời thông báo cho cả hai bên Hạo Đức Phương và Bàng Quán.
Lộc Long bên này cũng nhận được truyền tin của Bàng Quán, Bàng Quán biết mọi người bên này tử thủ rất khó khăn, biết thời khắc mấu chốt đã tới, không thể để xảy ra bất trắc, vì khiến Lộc Long giữ vững tự tin, cũng giải thích rõ ràng với y không những đã liên thủ với Ngưu Hữu Đức từ lâu, thực ra Ngưu Hữu Đức là con rể của lão hắn là vị hôn phu của Bàng Tiếu Tiếu!
Bàng Quán muốn y buộc phải kiên trì, phối hợp với kế sách của Ngưu Hữu Đức, tiêu diệt toàn bộ quân tinh nhuệ của Hạo Đức Phương. Trận chiến này phải diệt trừ hậu hoạn trong Nam quân, hi sinh lúc này là để phòng trừ hi sinh càng lớn hơn sau này.
Chuyện này thực sự khiến Lộc Long bất ngờ biết Đại soái đã sớm lôi kéo được Ngưu Hữu Đức. nếu thật sự không biết điều này, thì e là đã có ý kiến với chỉ thị này của Bàng Quán từ lâu. Chỉ có điều thật sự không ngờ Ngưu Hữu Đức lại là con rể của Đại soái, đại soái quả nhiên đa mưu túc trí.
Lộc Long đang chỉ huy trong quân nhìn về phía nhân mã Hạo hệ đang vui mừng hô lớn, khóe miệng nhếch lênh thành 3 nụ cười đều, đại quân U Minh không tới thì thôi, nêu tới thì đó chính là lúc các ngươi phải chết.
- Chư tướng đừng hoảng hốt, Hô Diên tướng quân đã lãnh một trăm triệu nhân mã nhanh chóng tới đây!
Lộc Long bỗng nhiên hô lớn cổ vũ sĩ khí.
Trong khu chỉ huy của đại quân U Minh đã xông vào khu Tử Mậu, đám người Hoành Vô Đạo bị chấn động không nhẹ, bị quyết định thổ lộ của Miêu Nghị làm cho kinh ngạc.
Chuyến đi này không phải tới cứu viện cho Hạo Đức Phương mà là để viện trợ Bàng Quán. Ánh mắt Miêu Nghị đảo qua mọi người, lạnh nhạt nói:
- Chư vị không thể tin lời Thanh Chủ. Hạo Đức Phương há có thể dễ dàng cho ta địa bàn? Một khi để Hạo Đức Phương thoát khỏi vòng vây, thu nạp nhân mã Thần Lộ và Tị Lộ thì chúng ta không thể đối đầu nổi, ủng hộ Bàng Quán có lời hơn.
Chư tướng liếc mắt nhìn nhau, đây là kháng chỉ công khai đó!
Hoàng Đãi cau mày nói:
- Đại đô đốc, cận vệ quân nhìn chằm chằm chúng ta, hậu quả kháng chỉ e là sè rất nghiêm trọng. Một khi cận vệ quân ra tay thì chắc hắn chúng ta sẽ gặp phiền phức.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Không đáng lo, ta tự có kế sách ứng đối.