Vương Lạc trợn tròn mắt hiện rõ vẻ không thể tin được. ngay sau đó một lượng lớn tên lưu quang được bắn ra, người đối với y tình như cha con – Hạo Đức Phương cũng ra lệnh bắn tên, bắn y tan thành tro bụi!
Trong trận doanh, Thân quân vừa bình định phản nội bộ. Vừa kết thành tấm khiên lớn bảo vệ tấn công từ bên ngoài, đồng thời phản kích phá pháp cung.
Chỉ huy tác chiến do Tả Đô Đốc Nghiêm Khiếu toàn quyên phụ trách, từng tinh linh trong tay Hạo Đức Phương lắc lắc không ngừng, triệu hoán viện binh.
Lão không ngờ Bàng Quán to gán đến vậy, thật sự dám làm phản, càng không ngờ trong thân quân của mình lại có người bị Bàng Quán mua chuộc. Trong nháy mắt, lão ý thức được việc này không hề đơn giản, dựa vào thực lực của riêng Bàng Quán, căn bản không có lá gan này, nhất định có người giúp đỡ.
Là ai? Lè nào là Thanh Chủ? Lẽ nào Thanh Chủ lại muôn tái diễn một màn như Thành Thái Trạch, Đăng Phi ở Nam Quân?
Thật ra Bàng Quán cũng không ngờ, lão biết Tào Mãn sẽ giúp lào một tay, biết Hạ Hầu gia sẽ ra tay trước, cũng biết bên cạnh Hạo Đức Phương có người của Hạ Hầu gia từ phía Tào Mãn, chỉ là lão không ngờ Hạ Hầu gia lại gấp gáp như vậy. Vừa đối mặt với Hạo Đức Phương. Hạ Hầu gia đã lập tức ra tay.
Mà trong thân quân của Hạo Đức Phương có phản loạn ngoài có kẻ địch mạnh, trong ngoài đều khốn đốn, cơ hội tốt như vậy làm gì có chuyện Bàng Quán sẽ bỏ qua? Tuyệt đối không thể để Hạo Đức Phương diệt gọn phản quân nội bộ rồi chuyên tâm đối địch với mình, bằng không tinh nhuệ thân quân của Hạo Đức Phương nào phải trò đùa?
Bàng Quán thay chiến giáp, cầm trường đao trong tay, múa đao chỉ huy, gầm lên lần nữa.
- Giết hết!
Năm mươi triệu nhân mã bao vây tấn công hai mươi triệu nhân mã, nhân mã ở phía sau kết thành một tấm khiên trận, điên cuồng xông thẳng lên trước như trường long, liều mạng bao vây đại quân kia.
Mà bên người Bàng Quán cũng có đại quân đợi mệnh bất cứ lúc nào.
Khoảng cách hai bên vốn không xa, chi chốc lát sau, song phương đánh giáp lá cả, chém giết đẫm máu.
Nhân mã trực tiếp xuyên thẳng giữa muốn cùng tụ họp với phản quân, không thể để phản quân bị tiêu diệt, phải duy trì nội loạn của bên đó.
Bên ngoài có đại quân bao vây tấn công, khống chế thân quân của Hạo Đức Phương, không cho cơ hội phá vòng vây, nếu có nhân mã nào gần như phá được vòng vây thì sẽ lập tức bị nhân mã phá pháp cung trấn áp.
Hạo Đức Phượng đã khoác chiến giáp Thiên Vương lên người, múa đao gầm lên:
- Bàng Quán, bản vương đối xử không bạc với ngươi, ngươi lại dám phản ta!
Bàng Quán lập tức đáp trả:
- Lão tặc, bản soái chưa từng phụ ngươi, nhưng ngươi lại dung túng thuộc hạ làm nhục con gái ta, buộc ta phải gả con gái cho y. Sự nhục nhà lớn như vậy, sao bản soái có thể nuốt xuôi? Hôm nay không phải ngươi chết thì chính là ta chết!
Vừa dứt lời, lão cũng mặc kệ bên kia, nhanh chóng truyền âm cho Trần Hoài Cửu:
- Báo cho đại quân U Minh, bảo bên đó ra tay đi!
Trần Hoài Cửu không ngừng đổi tinh linh trên tay:
- Đã thông báo.
Gần như cùng vào lúc bên này ra tay, tinh môn ra vào ở Vùng này đã bị nhân mã dưới trướng Bàng Quán phong tỏa hết cả, các nơi Mão Lộ nhận được tin cũng nhanh chóng xuất binh khống chế nhân mã Hạo Đức Phương cài vào.
Trong tinh không còn có hộ vệ nhân mã của khách xa khắp nơi. Số lượng nhân mã không nhỏ, đột nhiên nhìn thấy thay đổi lớn như vậy, đều bị dọa sợ, còn tưởng mình nhìn nhầm. Bàng Quán đang bao vây tấn công Hạo Thiên Vương?
Mà cũng vào lúc nơi này ra tay, khách khứa cao quý trong biện viện cũng vô cùng kinh ngạc.
Không phải bởi vì màn chém giết ngoài tinh không, bọn họ vẫn chưa biết chuyện gì xay ra ngoài kia, mà là đột nhiên xuất hiện một lượng lớn nhân mã, bao vây toàn bộ khách viện, phá pháp cung đông như kiến nhắm thẳng biệt viện đầy khách quý.
Đằng Cửu Tiêu – con trai Đằng Phi lạnh lùng nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Đây chính là cách đón tiếp khách của Bàng gia sao?
Đoàn người trên không tách ra, đại tướng Tô Thanh Tuyên hiện thân, cất giọng trầm trâm.
- Chư vị chớ vội, đại soái không có bất kỳ ác ý gì với chư vị khách quý, chỉ là bên ngoài xuất hiện loạn binh, vì để bảo vệ sự an toàn của chư vị khách quý thì không thể không làm như này. Chỉ cần chư vị lệnh cho người của mình ở bên ngoài đừng manh động, đại soái đảm bảo mấy người sẽ chẳng may may bị thương chút nào, nếu dám hùa theo loạn quân gây rối thì đừng trách đao kiếm vô tình!
Loạn binh gây rối? Mọi người kinh ngạc, xảy ra chuyện gì vậy, ai to gan vậy nhi, dám gây sự vào ngày vui của Bàng gia?
Chân tướng rất nhanh đã được tiết lộ, khách khứa dù gì cũng đều có hộ vệ ở ngoài Tinh Không, chẳng ai ngờ là Bàng Quán làm phản, lãnh đạo đại quân bao vây tấn công Hạo Đức Phương. Có vẻ như Hạo Thiên Vương lâm vào hiểm cảnh, Bàng Quán làm phản rồi!
Lạ thật, chẳng phải Hạo Đức Phương không tới sao? Sao lại xuất hiện ở đây vậy nhi?
Hết thảy khách khứa ồ lên, mọi người đều châu đầu ghé tai bàn luận, sắc mặt ai ai cũng đầy khiếp sợ...
Mọi người đều thấu hiểu, mình đã trở thành con tin trên tay Bàng Quán, ai dám bảo hộ vệ bên ngoài manh động, nơi này chắc chắn sẽ không khách khí với bọn họ. Nhốt bọn họ lại chính là đề phòng mọi người triệu tập hộ vệ nhúng tay vào chuyện này, phải biết tổng số hộ vệ bao nhiêu người mang tới đây cũng không phải là con số nhỏ.
Chẳng cần phải nói, cả đám người luống cuống tay chân lấy tinh linh ra nhanh chóng báo lại tình hình ở đây lên trên..
Quảng Mị Nhi cũng vậy. Hoàng Phủ Quân Nhu bên cạnh nàng sững sờ nhìn lên trời, nhớ tới lời Miêu Nghị ngày ấy, gần như đã hiểu ra gì đó trong nháy mắt. Lẽ nào Bàng Ngọc Nương cẩm tú vô song chịu nhục chẳng lẽ là vì ngày hôm nay? Lẽ nào chính là để dụ Hạo Đức Phương tới đây để ra tay?
Vừa nghĩ tới điều này, Hoàng Phủ Quân Nhu chẳng rét mà run, suy cho cùng thì trước đó Bàng Ngọc Nương vẫn chẳng hay biết gì, hay là đang phối hợp với phụ thân diễn trò đây?