Đỗ Kiều:
- Sau khi phát hiện sự kì lạ của nữ nhân kia, ta lập tức đi bắt ả, ai ngờ ả đã biến mất! Ta cũng muốn cho Hoàng Phủ Yến một cơ hội, trước tiên mật đàm với y, hi vọng y có thể giao nữ nhân kia ra, nhưng y nói y cũng không biết nàng ở đâu... Nếu đã như vậy, ta chẳng thể làm gì khác hơn để y lấy cái chết tạ tội!
Hoàng Phủ Luyện Không trầm giọng nói:
- Đại nhân không cảm thấy làm như vậy thật Sự quá lỗ màng ư? Chí ít cũng nên để chúng ta điều tra rõ ràng, chứ không phải trực tiếp xử lý chăng chút rõ ràng như vậy!
Bốn chữ “chẳng chút rõ ràng” đủ để biểu hiện ý trên mặt chữ của lão. ܝ
Đổ kiều hờ hững đáp:
- Chẳng ai biết ả Hàn Lệ kia rốt cuộc đã biết bao nhiêu bí mật, đây không phải chuyện nhỏ! Nếu thật sự muốn điều tra rõ. Hoàng Phủ gia phải tránh đi, không thể giao người cho các ngươi tự điều tra, đến tới lúc mọi chuyện Vượt tầm khống chế của ta và ngươi, nếu thật sự phải điều tra, thì cho dù là ngươi hay là ta cũng không thể ăn nói với Đại tổng quản, có một số việc, chết đi cũng là một loại chứng minh. Ta không muốn dính phải phiền phúc, gia chủ hẳn là không muốn chuốc họa cho Hoàng Phủ gia, chết là hết. Ta sẽ bẩm báo Với Đại tổng quản. Hoàng Phủ Yến đã đền tội, mọi chuyện đều đã được xử lý, không liên quan tới những người khác trong Hoàng Phủ gia... Không biết gia chủ cảm thấy ta bẩm báo thế có được không?
Hoàng Phủ Luyện Không bạnh bạnh gò má, cuối cùng chắp tay nói:
- Là lão hủ già rồi nên hồ đồ, đại nhân anh minh, hãy cứ làm như vậy đi!
- Hành tung của ta đã bị bại lộ, không thể ở lại lâu!
Dứt lời, Đồ Kiều nhanh chóng rời đi.
- Sắc mặt Hoàng Phủ Luyện Không giật giật một hồi, bỗng quay đầu lại căn dặn người bên cạnh, đi điều tra Hàn Lệ kia.
Thi thể Hoàng Phủ Yến đặt bên trong một gian phòng. Trong phòng ngoài phòng đây ắp người.
Trong phòng, thể thiếp Hoàng Phủ Yến khóc đến trời long đất lở, người trụ cột gia đình đã mất rồi.
Đám người bên ngoài tách ra, đám người Hoàng Phủ Luyện Không tới.
Vào phòng, đứng trước thi thể con trai, Hoàng Phủ Luyện Không nhìn chăm chú y, hồi lâu không nói gì, tuy ngoài mặt không biểu lộ bất gì điều gì, nhưng mười ngón tay nắm chặt đã tiết lộ tâm trạng của lão. Chẳng biết Đổ Kiều nói thật hay giả, nhưng ít nhất lão có thể chắc chắn, trước khi chết, con trai lào chẳng phản kháng chút nào, cũng không có động tĩnh phản kháng nào, đây là điều khiến lão nghi ngờ nhất.
Nhưng Đỗ Kiều làm cũng làm rồi, chuyện này quả thực không tiện làm lớn lên, Đỗ Kiều là tâm phúc của Thượng Quan Thanh, nếu thật sự gây sự với Đồ Kiều, Hoàng Phủ gia cũng chẳng có lợi gì.
Chính vì vậy, trong lòng lão tràn ngập bi phần, đường đường là Đại Đương gia Hoàng Phủ gia, đối với Thiên Đình không có công lao cũng có khổ lao, lại bị coi như chó lợn. Đỗ Kiều muốn giết thì giết, bảo Hoàng Phủ gia làm sao có thể chịu nổi? Nhưng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn món nợ này mà thôi!
Lào chầm chậm vươn tay vuốt hai mắt trợn trừng của con trai xuống.
- Cha, tại sao lại thế? Tại sao lại như này? Chính thê của Hoàng Phủ Yến đột nhiên ngẩng đầu lên khóc lóc hỏi, phu quân chết không rõ ràng, nàng ta thật sự muốn biết lý do.
Hoàng Phủ Luyện Không không để ý tới nàng ta, quét ánh mắt khắp một lượt:
- Tin lão đại qua đời không được công bố ra bên ngoài, bí mật không phát táng.
Một câu bí mật không phát tang khiến mọi người ngơ ngác, càng nghi ngờ nguyên nhân cái chết của Hoàng Phủ Yên không thể đề người khác biết.
Hoàng Phủ Luyện Không tiếp tục công bố trước mặt mọi người:
- Lão nhị, giao mọi chuyện con đang xử lý cho lão tam. Bắt đầu từ hôm nay, chuyện của lão đại sẽ do con xử lý.
- Dạ!
Lão nhị Hoàng Phủ Trác và lão tam Hoàng Phủ Cao đồng thời đáp.
Ý là sau khi lào đại chết, quyền lực trong tay lão nhị và lão tam sẽ mạnh hơn, có điều trên mặt hai người chẳng có chút vui vẻ nào.
Thê thiếp của Hoàng Phủ Yến khóc càng hăng, đều hiểu ý của lão gia, quyền lớn của nhà cả bọn họ từ nay bắt đầu giảm sút, ít nhiều không tránh được bị ảnh hưởng về mặt lợi ích, có kẻ nào nắm quyền mà không dùng người mình tin tưởng đâu?
Bóng người vụt qua trong tinh không, Yêu Tăng Nam Ba trở về, đặt chân xuống cạnh đám Tả Nhi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Tả Nhi truyền âm hỏi:
- Tiền bối, vẫn thuận lợi chứ?
Nam Ba truyền âm đáp:
- Ngươi đã từng nghe nói tới Thiên Cơ Môn chưa?
- Thiên Cơ Môn?
Tả Nhi ngẩn ra một lát, không hiểu tại sao lào bỗng nhiên hỏi cái này. Suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Đã từng nghe nói, đó là một môn phái luyện khí khá có tiếng mấy năm trước, có điều sau khi thành lập không lâu trên Thiên Đình thì bỗng nhiên biến mất...
Nói tới đây ngẩn ra, hình như nghĩ tới gì đó, kinh ngạc hỏi:
- Lẽ nào luyện chế pháp phá cung có liên quan tới Thiên Cơ Môn?
Nam Ba nói:
- Đỗ Kiều cũng không biết nơi luyện chế phá pháp cung được giấu ở đâu, có điều Đỗ Kiều biết một chuyện, phá pháp cung chính là do Thiên Cơ Môn luyện chế ra, việc này chính là tin tức trinh thám tới từ Quần Anh Hội, sau đó y chịu trách nhiệm giết chết vài người biết tin này, mà cùng lúc với sự biến mất của Thiên Cơ Môn, trên tay Thiên Đình bắt đầu có trang bị Phá pháp cung. Y liên tưởng tới khi Thiên Cơ Môn biến mất thì Hướng Trung cũng biết mất một khoảng thời gian. Vì vậy y nghi ngờ chuyện Thiên Cơ Môn biến mất có quan hệ với ảnh vệ, nơi luyện chế phá pháp cung rất có thể do ảnh vệ phụ trách trông giữ! Nói tới đây, dừng một lát:
- Hướng Trung chính là thủ lĩnh ảnh vệ!
Nguyên nhân nhấn mạnh câu này là vì ba tâm phúc dưới tay Thượng Quan Thanh đều khá thân bí, đên cả Tả Nhi cũng không xác định được rốt cuộc ba người kia có nhiệm vụ gì.
Tả Nhi hiểu rồi, Yêu Tăng này lại có mục tiêu mới, đã nhìn chằm chằm Hướng Trung.