Phi Thiên

Chương 3467: Gạo nấu thành cơm (2)

Trên lương đình trên đỉnh núi, Bàng Ngọc Nương và Quảng Mị Nhi chẳng còn hứng thú, ngồi trên đỉnh núi ngắm cảnh đẹp, nhưng đều là người cô đơn.

Đột nhiên có mấy bóng người lướt tới, chính là người Quảng gia, mấy người nhanh chóng cảnh giác bốn phía.

Quảng Mị Nhi đứng lên, cau mày nói:

- Các ngươi làm cái gì vậy?

Hán tử dẫn đầu chắp tay nói:

- Tiểu thư, trời đã tối lắm rồi, xin người quay về.

Quảng Mị Nhi:

- Ta ngồi thêm chút nữa, tận hứng sẽ quay về

Hãn tử dần đầu lại không chịu:

- Tiểu thư, trong nhà có chuyện tìm người!

Gã nhất định phải dụ Quảng Mị Nhi đi, vừa rồi chỗ trạch viện Quảng gia ở có người bỗng nhiên ném đá lên nóc nhà, không biết là ai. Lại có người dám xằng bậy ở đây? Chuyện này rất không bình thường, chuyện kỳ lạ, thử hỏi cha mẹ nào còn dám yên tâm đê Quảng Mị Nhi ở ngoài một mình? An toàn nơi này khiến bọn họ không an tâm.

Lấy chuyện nhà ra ép nàng, Quảng Mị Nhi cũng hết cách, chỉ đành xin lỗi với Bàng Ngọc Nương, rồi cứ thế đi luôn.

Ai ngờ một đám vừa đi. Bàng Ngọc Nương khẽ thở dài, đột nhiên một bóng người lướt tới hạ chân xuống đình không phải Vương Lạc thì là ai?

- Bái kiến đại tiểu thư! Vương Lạc hành lễ với nàng nhưng ánh mắt nhìn Bàng Ngọc Nương lại sáng lấp lánh.

Bàng Ngọc Nương bị gã làm giật mình, không biết có phải ảo giác không mà nàng phát hiện ánh mắt Vương Lạc nhìn mình bây giờ có cái gì đó không đúng, hơi bất an, không để ý tới gã, đứng dậy muốn đi ai ngờ Vương Lạc lắc người đứng trước mặt nàng, ngăn nàng lại, cười khổ.


- Đại tiểu thư, có thể cho một cơ hội không, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?

Bàng Ngọc Nương cảm thấy gã dám cản mình, dựng cả mày lên, quát:

- Tránh ra!

Vương Lạc than:

- Đại tiểu thư, Vương mổ không phải lang hổ, người không cần sợ ta như vậy, ta chỉ muốn nói chuyện với người không có ý gì khác!

Bàng Ngọc Nương nghĩ làm gì có chuyện đêm tối cô nam quả nữ nói chuyện một mình, muốn tránh đi.

Nhưng cứ như hôm nay Vương Lạc quyết tâm lắm rồi vậy, bỗng nhiên đưa tay bắt được cánh tay nàng, cảm giác da thịt liên kề khiến gã nóng hết cả người.

- To gan! Bàng Ngọc Nương vừa giận vừa sợ. Vung tay đánh qua.

Nhưng nàng không phải đối thủ của đại tướng như Vương Lạc, huống chi cánh tay còn bị người ta khống chế, Vương Lạc lại giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, hai người gần như mặt đối mặt ở khoảng cách gần. Nhìn nàng ở khoảng cách gần, ngửi mùi hương trên cơ thể nàng, lại thêm cảm giác ma sát, đầu Vương Lạc nóng lên, hô hấp trở nên dồn dập, trong đầu lóe qua một ý khí, không bằng gạo nấu thành cơm đi. Bàng Quán không đồng ý cũng phải đồng ý!

Bàng Ngọc Nương kinh ngạc biến sắc, giãy dụa quát lên:

- Thả ta ra, rồi nhấc chân đá

- Đại tiểu thư, do nàng ép ta!

Nói rồi Vương Lạc nhanh chóng hạn chế pháp lực của nàng, ôm Bàng Ngọc Nương vào trong ngực, cái ôm mạnh mẽ, đầy cấp thiết!

Bàng Ngọc Nương không thể tránh thoát, không thể triển khai pháp lực cũng không thể giãy dụa, nước mắt tràn mi.

- Ác tặc!


Không trung khẽ truyền tới một tiếng hét, kiếm Hoàng Phủ Quân Nhu lóe lên hàn quan, xuyên qua màn đêm, đâm về phía gã.

Vương Lạc ôm Bàng Ngọc nương tránh ra, cả chòi nghỉ mát ầm ầm đổ nát

Trong bóng tối, người Bàng gia đã chuẩn bị xong xuôi, ai ngờ tự nhiên Hoàng Phủ Quân Nhu xông ra, năm ngoài kế hoạch của bọn họ, ai mây há hốc miệng.

Thật ra Hoàng Phủ Quân Nhu vốn đã về nghi, nhưng vẫn luôn cảm thấy đề nghị của Miêu Nghị có vấn đề, cảm thấy sẽ có chuyện gì, cuối cùng thực sự không yên lòng, vẫn quyết định tới xem Bàng Ngọc Nương ra sao. Ai ngờ quả nhiên có biến, nàng chưa tới đã phát hiện có một tên thô lổ ôm lấy Ngọc Nương, còn phải nói à? Đương nhiên nàng rút kiếm ra tay luôn rồi!

Vương Lạc tránh khỏi chòi nghỉ mát cũng bị tiếng này thức tỉnh, rượu cũng tan hơn nữa. Bàng Ngọc Nương vẫn bị gã ôm trong ngực giãy dụa mạnh mẽ, đến cả đầu vai cũng lộ ra, trong nháy mắt này có thể nói Vương Lạc toàn thân chảy mồ hôi lạnh, thầm mắng mình hồ đồ!

Động tỉnh lớn thế đương nhiên trong nháy mắt gần như khiến không ít người xa gần nhanh chóng vây tới.

- Tỷ tỷ!

Thấy Bàng Ngọc Nương bị thế, đến cả bờ vai cũng lộ ra, gặp phải chuyện gì còn cần nói à? Bàng Tiếu Tiếu vồn đang nói chuyện phía dưới hai mắt như mù luôn, gào lên một tiếng đầy thê lương, cũng không quan tâm tới tu vi yếu ớt của mình, rút kiếm vọt tới!

Tam di nương đi cùng ánh mắt sáng lên, lại nhanh chóng lây tinh linh ra liền lạc với Tra Như Diễm.

Vương Lạc ôm Bàng Ngọc Nương trốn tránh vài kiếm, đền tâm trạng khóc cũng có luôn, thật sự sắp gạo nấu thành cơm rồi thì nữ nhân này từ đâu nhảy ra phá hỏng mất, lần này xong rồi.

Gã đã nghe thấy tiếng Cận vệ quân gào thét, biết phạm vào chuyện này mà rơi vào tay cận vệ quân. Hạo Đức Phương cũng không cứu nổi gã, tìm cơ hội ném Bàng Ngọc Nương cho Hoàng Phủ Quân Nhu, còn gã nhanh chóng trốn đi, nhất định phải trốn khỏi đây.

Mấy luồng ánh sáng đuổi theo gà, hướng thẳng vào gã cận vệ quân ở gần đây đã ra tay trước.

Vương Lạc trở tay đỡ khiên, liên tục đỡ lấy mấy mũi tên, mượn lực phản chân thoát đi.

Hắn cũng biết bây giờ người có thể cứu hắn chỉ có Hạo Đức Phương, vội vã lấy ra tinh linh liên hệ nhân mã Hạo hệ cứu viện, đương nhiên không quên liên hệ với bản thân Hạo Đức Phương, chỉ có tránh thoát tai nạn lần này mới có cơ hội sống sót.

Nhân mã quân Cận vệ từ bốn phương tám hướng đuổi theo trong màn đêm, còn có một nhóm nhanh chóng bay tới hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Kỳ thực vừa nhìn thấy Vương Lạc, còn cả tình hình trước mắt của Bàng Ngọc Nương, người biết gút mắc giữa cả hai liền đại khái hiểu rõ Vương Lạc muốn làm gì.

Hoàng Phủ Quân Nhu ôm lấy Bàng Ngọc Nương, vội vã kéo vạt áo che lại bả vai nàng.

Bàng Tiếu Tiếu xông tới ôm lấy Bàng Ngọc Nương, lo lắng hỏi:

- Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?

Bàng Ngọc Nương ôm muội muội khóc tức tưởi, Bàng Tiếu Tiếu cũng thất thanh khóc theo.

- Xảy ra chuyện gì? Một tên tướng lĩnh quân Cận vệ trầm giọng hỏi.