Trong đầu Quảng Mị Nhi hiện lên một bóng người, thầm nghĩ người kia chẳng phải là tuấn kiệt đệ nhất thiên hạ sao, không ai có thể bì kịp, ai cũng kém hơn người ấy, thầm than một tiếng, chuyển đề tài:
- Nếu người thật sự có tiền đồ trong gia tộc, ai sẽ tới đây chứ? Mẩu phi có bệnh mới tới đây tìm con rễ. Đúng rồi, còn tỷ tỷ còn không ngượng khi chê ta hả?
- Tình trạng của ta mấy người đầu phải không biết, e là đã thành chuyện cười trong thiên hạ, chả ai dám lấy ta! Vì vậy nên kính Mị Nhi vì câu nói vừa nãy.
Bàng Ngọc Nương nâng chén tỏ ý mời, khóe miệng châm chọc:
- Nam nhân có tiền đồ trong thiên hạ hùng tâm tráng chí, đều coi trọng tiền đồ của bản thân, nào để nữ nhân trong mắt, đối với bọn họ, nữ nhân là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ cần có quyền thế thì thiếu gì? Thói đời luôn bất công với nữ nhân, dựa vào gì mà nữ nhân phải tam tòng tứ đức, chỉ được theo một chồng mà nam nhân có thể thê thiếp thành đàn
Nàng rất oán hận nam nhân, và cả gia đình mình.
Hoàng Phủ Quân Nhu cười nói:
- Người dám cưới muội muội vẫn có đấy. Bàng Ngọc Nương nói với vẻ khinh thường:
- Là loại nam nhân vô dụng muốn có tiền đồ nhờ nữ nhân ấy hả?
Hoàng Phủ Quân Nhu lắc đầu:
- Ta cũng quen một vị không cần dựa vào nữ nhân vẫn ngồi vững chức vị, lại là tuấn kiệt, lại còn không sợ tên Vương Lạc, thân phận địa vị cũng rất xứng với muội nếu muội muốn gả, ta có thể tác hợp hai người, chỉ e cha muội không dám đồng ý.
Quảng Mị Nhi che miệng cười nói:
- Thật sự có chuyện tốt như vậy, tỷ tỷ còn tặng cho người khác sao
Hoàng Phủ Quân Nhu mỉm cười nói:
- Ta không gả chỉ lấy thôi, ha ha
Mấy nàng mỉm cười, đều hiểu ý nàng, gia tộc Hoàng Phủ chỉ chấp nhận con rể ở rể.
Bàng Ngọc Nương hơi ngạc nhiên nói:
- Tỷ tỷ nói ai vậy? Nói muội nghe chút nào nàng thật sự muốn gả chỉ ước gả nhanh nhanh chút
Hoàng Phủ Quận Nhu cười híp mắt nói:
- Các muội đều biết người này, U Minh Tổng đốc. Ngưu Hữu Đức!
Vừa dứt lời, mọi thứ trở nên tĩnh lặng, Quảng Mị Nhi thầm nghiến răng. Bàng Tiếu Tiếu xoăn xuýt.
Sau khi trầm mặc, Bàng Ngọc Nương lắc đầu nói:
- Người ta có vợ rồi, nếu bằng lòng làm thiếp của người ta, muội cũng không muốn, thiên hạ đâu thiếu nam nhân. Có điều, Ngưu Hữu Đức quả thật là một đại nhân vật, nói hắn tuấn kiệt cũng không quá, nam nhân thiên hạ này không muốn lấy muội, nếu hắn đồng ý cưới muội, có làm thiếp thì đã sao?
Khi nói lời này, nàng đã ngà say.
Bàng Tiếu Tiếu nghe vậy trợn to mắt, vô cùng kinh ngạc.
Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ nói gìỡn, không ngờ nàng đồng ý, cũng trợn mắt nói:
- Không phải nói giỡn chứ? Muội đồng ý làm thiếp người ta hả?
Bàng Ngọc Nương hớp rượu, hơi liếc mắt:
- Chí ít người ta cũng là nam nhân có tình có nghĩa, nhớ năm đó dù không có tiền đồ, cũng dám chỉ vào mũi Doanh Thiên Vương mắng lão bán nữ cầu vinh, thậm chí vì nữ nhân mình yêu dám không quan tâm tiền đồ bản thân dựa vào nửa cánh Hổ kỳ huyết chiến trăm vạn đại quân tinh nhuệ, xông thẳng trăm quân vì hồng nhan, trọng tình trọng nghĩa, dũng mãnh thiện chiến, quyền mưu thủ đoạn không thiếu, dấy lên phong vân thiên hạ, coi quần hùng thiên hạ như không. Tuổi còn trẻ đã có địa vị hôm nay. Hiếm có nhất là, đến bây giờ hắn vẫn chỉ có một thê một thiếp, có thể thấy hắn giữ được tâm mình, không quên ban đầu, gả cho một nam nhân như vậy, dù có làm thiếp cũng không uổng! Thật ra, muội đã tán thưởng hắn từ lâu, hoặc có thể nói, thiếu nữ nào chưa từng mơ mộng, lần đầu thấy hắn là khi ở Ngự Viên, đáng tiếc vô duyên vô phận, không ngờ chớp mắt đã qua nhiều năm, người ta đã là chư hầu mạnh mẽ một phương, chỉ e loại người như muội trong mắt hắn chỉ là đồ đáng thương, căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Lời nói từ tận đáy lòng nhờ men say mà đều lộ ra, cũng vì nàng không kiêng kị gì trước mắt nương này.
Bàng Tiếu Tiếu cúi đầu cắn môi, nàng không ngờ tỷ tỷ đã có thiện cảm với Ngưu Hữu Đức từ lâu, nếu biết trước, lúc trước phụ thân lấy chuyện để tỷ thành thân ra ép nàng, nàng nên tác thành cho tỷ ấy.
Quảng Mị Nhi cũng bị lời này gợi lên suy nghĩ.
Hoàng Phủ Quân Nhu cũng nhớ tới tên xấu xa kia, đêm khuya tịch mịch, bỗng nhiên rất muốn trò chuyện với hắn, chớp chớp mắt, lấy tinh linh ra, cầm trên tay, nói:
- Đã quen hắn từ hồi ở Thiên Nhai, có tinh linh liên lạc với hắn, có muốn ta giúp muội tác hợp không?
Bàng Ngọc Nương đỏ bừng mặt, có một số lời nói ra là được rồi, làm gì dám làm thật, nhưng nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Hoàng Phủ Quân Nhu, cho rằng nàng đang trêu mình, mượn cớ say, mạnh miệng.
- Hắn dám cưới, muội dám gả!
Quảng Mị Nhi ngạc nhiên, Bàng Tiếu Tiếu kinh sợ tới mức há hốc miệng.
Thể là Hoàng Phủ Quân Nhu cười xấu xa, rung tinh linh, trực tiếp liên hệ với Miêu Nghị, hỏi thẳng
- Đại đô đốc, có chuyện tốt, có dám nhận không?
Miêu Nghị đang bàn chuyện bị nàng nghịch ngợm tới mức chả hiểu ra làm sao
- Có chuyện tốt gì chứ?
Hoàng Phủ Quân Nhu.
- Con gái Mão Lộ Nguyên soái tên là Bàng Ngọc Nương, nàng đồng ý gả cho chàng, chàng có dám cưới không?
Bàng Ngọc Nương căng thẳng nhìn nàng, không phải thật sự liên lạc với Ngưu Hữu Đức chứ? Nếu thật sự thế thì xấu hổ chết mất.
Bàng Tiếu Tiếu cũng căng thẳng theo hi vọng Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ đang giỡn.
Miêu Nghị ngơ luôn, tỷ tỷ, của Tiếu Tiếu? Mắng một tiếng:
- Quân Nhu, nàng nói vớ vẩn gì vậy?
Hoàng Phủ Quân Nhu.
- Không nói vớ vẩn mà, ngồi bên cạnh thiếp là mấy vị mỹ nữ, tỷ muội Bàng gia, cả Quảng Mị Nhi nữa, chàng thích ai thiếp tác hợp cho chàng luôn này, coi đi, thiếp đối xử với chàng tốt chưa?
Tiếu Tiếu cũng ở đó? Miêu Nghị lập tức hỏi:
- Sao các nàng lại đi cùng nhau?
Hoàng Phủ Quân Nhu kể lại chuyện khi tham dự Cẩm Tú Vô Song cho Miêu Nghị, sắc mặt Miêu Nghị lập tức đen thui, sao nha đầu Tiếu Tiếu kia không nghe lời chứ? Sao cả Hoàng Phủ Quân Nhu cũng bị cuốn vào chuyện này luôn? Đúng là sợ gì gặp nấy!