Mà lúc chuẩn bị rời đi, Tra Như Diễm không khỏi nghiến răng nghiến lợi với Miêu Nghị mới hiểu tại sao lại bảo bà đưa con gái tới, còn muốn để cả bà tới, vì đã tính chuẩn bị cầu thân rồi thành thân chớp nhoáng trước mặt cha mẹ luôn rồi chứ gì!
Nghĩ tới lúc khởi hành thì cả nhà cùng đi, nhưng về lại phải để con gái lẻ loi ở lại, Tra Như Diễm không khỏi xin lão gia:
- Lão gia, dù gì chàng cũng bảo không bao lâu nữa Tiếu Tiếu cũng phải về nhà thăm chúng ta, không bằng thiếp thân ở lại nơi này cùng con gái, sau đó cùng con trở về?
Thẹn trong lòng vì tác thành hôn nhân của con gái là một chuyện, để con gái ở đây lâu cũng sợ con gái không ở phủ Nguyên soái lộ ra sẽ khiến người ta nghi ngờ cũng là một lo lắng, vì vậy Bàng Quán và Miêu Nghị cùng thương lượng, để Bàng Tiếu Tiếu ở đây một thời gian ngắn rồi quay về soái phủ, cuộc sống phu thê sau này còn dài, nên lấy đại sự làm trọng.
Chưa nói tới chuyện Nguyên soái phu nhân cũng không lộ mặt sẽ khiến người ta nghi ngờ. Bàng Quán càng lo ở đây sẽ không có ai chăm sóc Tra Như Diễm, sao lão còn không biết vợ mình là người như thế nào chứ? Chẳng may tới lúc đó bàỷ vào việc mình là mẹ vợ của Ngưu Hữu Đức mà khoa chân múa tay, chạy loạn khắp nơi, chẳng phải là xong đời sao? Vì vậy Bàng Quán quả quyết:
- Trong nhà còn có việc, cùng ta trở về!
Nghĩ tới thân phận Vương phi, Tra Như Diễm mủi lòng không ít, không lải nhải nữa, lại nắm lấy tay con gái dặn dò này kia.
Khi đôi vợ chồng mới cưới đưa tiền, cũng chỉ tiền tới cửa trạch viện, Bàng Quán chủ động nói không cần tiến xa, vào lúc này có thể nói Bàng Quán cẩn thận cao độ, lúc trước đã năm lần bảy lượt dặn dò Miêu Nghị, trong lúc này Bàng Tiếu Tiếu không nên lộ mặt ở đây.
Nhìn theo bóng lưng kiệu của cha mẹ rời đi, ánh mắt Miêu Nghị đứng lặng ở cửa bỗng hoảng hốt.
Thật ra hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng thế cuộc đã vậy, cho dù có được Hạ Hầu gia ủng hộ, dựa vào năm mươi triệu nhân mã của hắn mà muốn chiếm lĩnh địa bàn Nam quân thì nguy hiểm rất lớn, có thể thành cũng có thể tổn thất nặng nề, trong đó không tránh được việc một mất một còn với Bàng Quán!
Tuy rằng hắn có giao tình với Bàng Quán nhưng nếu muốn thuyết phục Bàng Quán ủng hộ hắn lên nắm quyền khống chế địa bàn Nam quân thì là chuyện không thể. Bàng Quán đã là Mão Lộ nguyên soái, thì đương nhiên lão luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Thiên Vương, nếu chỉ dậm chân tại chỗ thì lão cần gì phải mạo hiểm cùng Miêu Nghị? Nguy hiểm này không phải là thứ tài vật có thể bù đắp! Vì vậy, chuyện để Miêu Nghị chiếm địa bàn Nam quân cũng là chuyện Bàng Quán không thể chấp nhận được, nếu nói thẳng ra có thể sẽ khiến Bàng Quán nhân cơ hội nẫng tay trên của hắn.
Như Dương Khánh đã nói, nếu nguy hiểm quá lớn, vậy thì dùng trí hạ thấp nguy hiểm, rồi lại bố trí kế liên hoàn, từ góc độ nào đó mà nói thì lấy Bàng Tiếu Tiếu chính là nắm được nhược điểm, để Bàng Quán nghĩ hắn lo Bàng Quán sẽ qua cầu rút ván, khiến Bàng Quán bớt nghi ngờ.
Bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công. Tiếp theo chi cần ngồi xem Bàng Quán gặm khúc cương cứng Hạo Đức Phương này ra sao thôi. Vốn là chuyện Miêu Nghị phải liều mạng đi làm, dưới kế của Dương Khánh đã thành chuyện Bàng Quán sẽ làm giúp!
- Lang quân, chàng đang nghĩ gì vậy? Bàng Tiếu Tiếu thu ánh mắt, phát hiện Miêu Nghị ngân ra. Bàng Tiếu Tiếu không khỏi cất tiếng hỏi.
Miêu Nghị hồi thần, nhìn nàng, mỉm cười nắm lấy tay nàng, nói:
- Đang nghĩ xem hôm nay tiểu nương tử có muốn múa kiếm không!
Nghe ẩn ý trong lời hắn. Bàng Tiếu Tiếu mặt mũi đỏ bằng, dư âm đêm qua khiến cơ thể nàng vẫn chưa khỏe hẳn, huống hồ bên cạnh còn có người nữa, nàng thì thầm một tiếng:
- Không thèm để ý tới chàng!
Rồi rút tay ra, xoay người rời đi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Tia sầu lo trong mắt Miêu Nghị không còn, hớn hở đuổi theo nàng.
- Dương Khánh đang ở trong một gian lầu, đứng trước cửa sổ hơi hé mở, vuốt râu nhìn cảnh này.
Tuy rằng Bàng Quán dặn ít để Bàng Tiếu Tiếu lộ mặt, nhưng Miêu Nghị vẫn đưa Bàng Tiếu Tiếu đi thăm thú núi non sông nước vùng này.
Sự sắp xếp binh lực nơi đây hắn là người rành rẽ nhất, rồi để Bàng Tiếu Tiếu dịch dung đi cùng.
Xem biển mây mù trên Vân Sơn, thưởng thức kỳ quan giữa trời tiết tháng chín, lang bạt biển hoa, dong thuyền Bích Hải, hoa đăng Quỷ thành, cảnh đẹp U Tuyền, đón ánh bình minh, ngắm mặt trời lặn, thưởng thức các món ăn ngon, hai người dính lấy nhau khoảng mấy người, nụ cười chưa từng vơi trên gương mặt Bàng Tiếu Tiếu. Mấy ngày là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời Bàng Tiếu Tiếu từ khi sinh ra tới nay, đến nằm mơ cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Đặc biệt dành khoảng thời gian này ở bên cạnh nàng, cũng là đề bù đắp môi thẹn trong lòng Miêu Nghị.
Buổi triều trên Thiên Đình, ngoài điện Càn Khôn long phụng cùng kêu, bên trong điện bách quan cùng bái.
Ngồi trên bảo tọa Thiên Đế, Thanh Chủ híp mắt lạnh lẽo liếc nhìn quẩn thân, chú ý tới vị trí đứng của Hạ Hầu Lệnh bị bỏ trông, ngay dưới mắt mình, rất dễ phát hiện.
- Chẵng lẽ Thiên Ông cũng phải chỉnh đốn nhân mã giông mấy vị Thiên Vương? Thanh Chủ mở miệng trào phúng một câu.
Đằng Phi và Thành Thái trạch đứng phía dưới mặt không biểu cảm, ba vị Khấu Lăng Hư không tới, bọn họ cũng chẳng cần lo lắng an toàn gì đó, bọn họ cũng chẳng sánh được với thực lực của ba vị kia, vì vậy dù vẫn duy trì quan hệ hòa hợp với ba vị kia nhưng cũng không muốn công khai đắc tội với Thanh Chủ.
Bên trong điện lập tức có người bên phe Hạ Hầu gia bước lên bẩm báo:
- Bệ hạ, Thiên Ông bỗng nhiên thấy di huấn của lão Thiên Ông nên đã xin nghỉ đi giữ lăng tận hiếu, đã báo qua với Thiên cung rồi ạ.
Cho dù Thanh Chủ không tin, có điều chuyện giữ lăng tận hiếu gì đó cũng không tiện nói thêm gì, chỉ chỉ ra để hi vọng có người để lộ mà thôi.
Bàng Quán bình tĩnh liếc nhìn vị trí Hạ Hầu Lệnh vẫn để trông, cười lạnh trong lòng, giữ lăng? E là thật sự đi theo Hạ Hầu Thác rồi ấy chứ?
Lão tới đây cũng chỉ để xác nhận lại lần nữa, bây giờ thấy quả nhiên Hạ Hầu Lệnh vắng mặt, trong lòng yên tâm không ít, lần này trở về có thể chính thức bắt đầu mưu tính rồi.