Ánh mắt Tra Như Diễm đứng trước bình phong như tỏa sáng, đưa tay sờ sờ, phát hiện không phải là pháp bảo gì mà là một khối tinh thạch hình thành hoàn toàn từ thiển nhiên, chỉ có điều không biết trong tinh thạch có khí thể hay là thứ gì đó mà mỗi lần khí phun ra thì cảnh sắc sẽ thay đổi, bà không kiềm được, tán thưởng:
- Đúng là đồ vật hiếm có.
Lúc này Tuyết Linh Lung đứng cạnh hơi tiếc nuối, đây vôn dĩ là quà tặng Từ Đường Nhiên tặng nàng, sau đó lại bị Từ Đường Nhiên ép tặng cho Phi Hồng.
Phi Hồng đứng cạnh cười nói:
- Bức bình phong này thiên biến vạn hóa, vô cùng vô tận, trong chốc lát sẽ không xem hết được, nêu phu nhân cảm thấy hứng thú thì hãy cứ mang về phủ Nguyên soái, từ từ thưởng thức. Người ta muốn tặng mình đó! Trong lòng Tra Như Diễm hơi động, nhưng vẫn cứng miệng.
- Hình như không ổn lắm thì phải? Đây là đồ vật của Đại đô đốc, sao có thể dễ dàng tặng cho người khác?
Phi Hồng nói:
- Trước đó Đại đô đốc có dặn dò, chỉ cần có thứ phu nhân yêu thích, có thể tùy ý lấy, phu nhân lấy cả cũng không sao hết. Tra Như Diễm liếc nàng một cái, hiểu rồi. Ngưu Hữu Đức đang muốn lấy lòng bà.
Trong lòng bà cũng có chút do dự, không biết có nên nhận hay không. Sau khi vòng qua bình phong hai vòng, bà thực sự rất thích nó, mang về để những nữ nhân thường tới lui kia xem cho sáng mắt ra, đồ vật hiếm có như vậy, đương nhiên mấy ả sẽ rất ngưỡng mộ ước ao. Nhưng có tiện lấy luôn đồ của người ta như vậy không? Có điều bà suy nghĩ một lát, khẳng định vật này cũng là thứ Ngưu Hữu Đức dùng quyền lực trên tay cướp về, đồ của Ngưu Hữu Đức thì quan tâm làm gì, huống hồ đừng hi vọng tặng chút quà là có thể xí xóa chuyện quá khứ, món nợ này sớm muộn gì cũng phải tìm Ngưu Hữu Đức tính toán.
Nghỉ như vậy, bà bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói:
- Nếu đã như vậy, từ chối thì bất kính rồi. Dứt lời liền cất luôn vào trong không gian chứa đồ.
- Thật ra cho dù bà không lấy, Phi Hồng cũng sẽ nghĩ cách để bà lấy, bằng không Miêu Nghị cũng chẳng cân làm một gian Tàng Bảo Các để khoe khoang làm gì cả.
Tuy rằng trong lòng Tra Như Diễm nghĩ sau này sẽ xử lý Ngưu Hữu Đức, có điều trên miệng đã “hạ khẩu lưu tình”, cũng không châm chọc Phi Hồng và Tuyết Linh Lung nữa, khi thưởng thức mấy bảo vật còn có thể cười nói trao đổi vài câu với hai cô, thấy thứ nào thú vị là bỏ luôn vào túi.
Phi Hồng cũng hỏi Bàng Tiếu Tiếu xem có thích thứ gì không, năm lần bảy lượt, Bàng Tiệu Tiêu không thể chối từ thịnh tình, chỉ lấy một thứ mình thấy thích...
Quỷ thành, hồ nước dưới lòng đất, Miệu Nghị và Bàng Quán sóng vai đứng trên đầu thuyền, đi về phía Tín Nghĩa Các.
Thế giới u ám, ngồi trên thuyền hoa đèn đuốc sáng loáng, Sóng nước lập loáng, chợt có tiếng nhã nhạc văng văng. Bàng Quán bông buông tiếng cảm thán: -Cũng khá phong tình đấy chứ.
Miêu Nghị cười nói: -Lẽ nào tiên sinh chưa từng tới Quỷ thành.
Hắn đã đổi xưng hô rồi.
Bàng Quán liếc hắn một cái:
- Khẳng định không nhiều bằng ngươi.
Miêu Nghị cười ha ha.
Tới Tín Nghĩa Các, tiến vào một gian phòng trống dưới nước, tránh ánh mắt nhiều người.
Thuyền cập bờ, Thất Tuyệt đã sớm tới trước đón tiếp, tự mình đưa hai người vào trong Tín Nghĩa Các.
Lên lầu, tới nơi quan trọng, Dương Triệu Thanh và Trần Hoài Cửu đều bị ngăn lại, chỉ cho Miêu Nghị và Bàng Quán tiến vào hành lang sâu thẳm kia.
Bàng Quán là lần đầu tiến vào nơi yếu địa của Tín Nghĩa Các trước đây cho dù có lộ thân vận cũng chưa chắc được đi vào, cho dù Thanh Chủ hạ chỉ, e là Tào Mãn cũng sẽ không tới gặp, bối cảnh thế lực của nhà người ta như thế, Thanh Chủ cũng phải bó tay.
Tới nơi cần đến, Thất Tuyệt không thông báo đã trực tiếp đẩy cửa ra mời hai người vào rồi đóng cửa lại.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, có hai người ở đó, một người đứng chắp tay quay lưng lại với bọn họ, hướng mặt về cửa sổ, để người ngoài không nhìn được khuôn mặt mình, đó là Tào Mãn.
Còn một người khác đang ôm quyền đánh giá hai người tiến vào, chính là Vệ Xu.
Thấy Vệ Xu, trong lòng Bàng Quán khể động, xem ra quả nhiên như lời Ngưu Hữu Đức nói. Vệ Xu đã đứng về phía Tào Mãn.
Miêu Nghị kéo lớp da ngụy trang trên mặt xuống, Bàng Quán cũng kéo xuống, cười với Vệ Xu:
- Vệ tổng quản, không ngờ lại gặp nhau ở đây, Vệ Xu gật đầu.
- Bái kiến Bàng soái.
Ánh mắt Bàng Quán dời tới bóng lưng đang hướng ra cửa sổ.
Tào Mãn chầm chậm quay người, dung nhan lộ ra, ánh mắt trực tiếp khóa chặt Bàng Quán.
Ánh mắt Bàng Quán cũng khóa chặt y, chỉ nhìn một cái đã nhận ra là Tào Mãn, tuy chưa từng thây người thật, nhưng khá giống chân dung về lại, chắp tay nói:
- Vậy vị này hẳn là Các chủ Tín Nghĩa Các Tào Mãn Tào tiên sinh?
Tào Mãn đã từng gặp Bàng Quán, chắp tay đáp.
- Bàng Soái đích thân tới đây, thứ lễ Tào mổ không đón từ xa,
Cũng khách sáo một hồi rồi đưa tay tỏ ý mời ngồi.
Ba người ngồi xuống, Vệ Xu dâng trà đứng sau Tào Mãn, rõ ràng đã chuyên từ phe Hạ Hầu Lệnh qua Tào Mãn.
Bàng Quán liếc vệ xu, chợt than thở với Tào Mãn:
- Lần này tới U Minh Tổng đốc phủ du ngoạn, bỗng nhiên biết được tin dữ từ Đại đô đốc Ngưu Hữu Đức, nên tới bái phỏng, kính xin ném bi thương!
Vừa mở miệng đã thăm dò xem có phải Hạ Hầu Lệnh đã chết thật rồi không.
Trên mặt Tào Mãn không có bất cứ cảm xúc nào, nói thẳng:
- Ý đồ của Bàng soái ta đã biết, chúng ta cũng không cần phải vòng vo này kia nữa. Hạ Hầu gia có thể giúp Bàng soái thay thế vị trí của Hạo Đức Phương, có điều Hạ Hầu gia cũng có điều kiện.
Nếu y quá khách khí, Bàng Quán lại nghi ngờ y giở trò, trực tiếp như này lại khiên lào cảm thấy ngừ khí mà gia chủ Hạ Hầu gia nên có nghiêm mặt nói:
- Không biết là điều kiện gì?
Tào Mãn:
- Đương nhiên là diệt trừ Yêu Tăng để báo thù cho huynh trưởng ta! Sau khi Bàng soái đạt được thế lực Nam quân, cần hết sức phối hợp với Hạ Hầu gia để diệt trừ Yêu Tăng, điều kiện này không quá chứ?
Bàng Quán gật đầu nói:
- Đây là điều tất phải làm, Yêu Tăng chính là kẻ địch chung của cả thiên hạ, cho dù Hạ Hầu gia không lên tiếng, ta cũng sẽ không để yên cho Yêu Tăng, chuyện này ta sẽ không từ chối, xin hãy yên tâm!