Nhìn theo bóng lưng Miêu Nghị nhanh chóng rời đi, Phi Hồng lúc này mới gọi nha hoàn vào giúp mình thu dọn.
Đối với chuyện hầu hạ Miêu Nghị, Vân Tri Thu lập ra quy củ, ngoại trừ mấy người phụ nữ bên người Miêu Nghị, căn bản không để những nữ nhân khác chạm vào, nhìn Miêu Nghị tắm rửa cũng không được, nghiêm khắc như vậy đó! Miêu Nghị cảm thấy không thể nói lý, đám người Phi Hồng cũng kiên quyết đứng bên Vân Tri Thu, cho rằng phu nhân anh minh vô song, kiên quyết nghe theo phu nhân.
Hiện giờ Diêm Tu dường như cũng không quá quen hành lễ. Miêu Nghị nhanh chân từ trong phòng tắm đi ra, hắn cũng chỉ lẳng lặng đứng phía sau Miêu Nghị.
Miêu Nghị liếc hắn một chút, phỏng chừng chuyện đã thành, hơn nữa rất thuận lợi, không phải vậy trước đó sẽ đưa tin liên hệ mà không phải bình tĩnh quay trở về.
- Bạch Phượng Hoàng thì sao?
- Miêu Nghị long hành hổ bộ truyền âm hỏi, trên người vẫn tỏa ra mùi thơm nhạt sau khi tắm.
Diêm Tu đáp:
- Nàng nói chuyện ngài bàn giao nàng đã hoàn thành, không chịu tới gặp đại nhân, đi rồi.
Hai người đi ra ngoài vườn hoa, nhìn thấy hai người chờ đợi trong đình. Miêu Nghị tiến vào trong đình trực tiếp ngồi xuống, trước mặt Dương Triệu Thanh và Dương Khánh lên tiếng hỏi: - Chuyện sao rồi? Diêm Tu: - Thuận lợi giải quyết.
Dương Khánh hỏi:
- Tận mắt nhìn thấy Hạ Hầu Lệnh chết?
Diêm Tu:
- Không có, cao thủ bên cạnh hắn quá nhiều, không dám tới gần, có điều ta có thể xác nhận hắn chết rồi, ta cảm nhận được lúc xảy ra chuyện đã mất khống chế được hắn, đây là hiện tượng chết rồi mới có thể xảy ra.
Dương Khánh cau mày, Miêu Nghị liếc nhìn hắn một cái:
- Sao hả, ngươi nghi ngờ phán đoán của Diêm Tu sao? Dương Khánh than thở:
- Không hề nghi ngờ, chẳng qua là cảm thấy không thể tận mắt nhìn thấy dù sao cũng có chút thấp thỏm, bên kia cũng không phải ngồi không, đặc biệt là tên Vệ Xu kia, chúng ta không biết rõ nông sâu của hắn, nếu thực sự trước đó hắn có dự phán, ta e đối phương sẽ tương kế tựu kế, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Diêm Tu lạnh lùng nhìn hắn, chính chức lặp lại:
- Hạ Hầu Lệnh đã chết rồi, chết vì tự sát!
Ngữ khí có chút bất thiện, sau khi trải qua chuyện của Gia Cát Thanh, hắn không có cảm tình gì với Dương Khánh, từ trong giọng điệu này có thể nghe ra được đầu mối.
Dượng Triệu Thanh lặng lẽ đánh giá, có một số chuyện hắn hiểu rõ trong lòng.
Dương Khánh có chút không tự nhiên, có điều vẫn cẩn thận hỏi lại:
- Xác nhận không có chứng cứ gì để lại khiến đối phương hoài nghi chúng ta hạ cấm chế với Hạ Hầu Lệnh chứ? Diêm Tu, ta không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở ngươi một tiếng, việc này không phải việc nhỏ, nếu để Hạ Hầu gia biết ngươi có thủ đoạn này, Hạ Hầu tất sẽ hoài nghi chúng ta đã biết được bí mật gì từ trong miệng Hạ Hầu Lệnh, hậu quả rất nghiêm trọng, Hạ Hầu gia tất sẽ lấy thế lôi đình ra tay với chúng ta!
Hắn lo lắng như vậy không phải là không có nguyên nhân, hắn căn bản không biết phía bên Miêu Nghị bố trí hạ sát thủ với Hạ Hầu Lệnh như thể nào. Miêu Nghị chỉ nói hắn sẽ an bài t61t.
Người thông minh thường có tật xấu tương tự, sự tình bản thân lo lắng không yên thường lo lắng người khác sẽ không làm xong, thường thích tự mình làm mọi chuyện, người như thế thường rất lao lực, mệt mỏi.
- Bọn họ chỉ nhìn thấy Yêu tăng Nam Ba!
Diêm Tu nói ra câu này liền câm miệng, không muốn phí lời, đặc biệt là đối với Dương Khánh, cảm thấy người như Dương Khánh quá âm hiểm đáng sợ, ngay cả người mình cũng tính toán đặt bẫy, hơn nữa quá thông minh, khiến người khó lòng phòng bị.
Dương Khánh vừa muốn mở miệng, Miêu Nghị giơ tay cản lại:
- Chuyện này không cần nghi vấn, từ lâu đã bố trí để Yêu tăng Nam Ba chịu tội chuyện rất thuận lợi, không xảy ra bất kỳ điểm sơ hở gì.
Nếu Miêu Nghị chắc chắn như vậy, Dương Khánh cũng không hỏi nhiều nữa, chắp tay nói: - Đại nhân, nếu như thế có thể báo bỉ với Tào Mãn, cần mau chóng nắm giữ hướng đi của Vệ Xu, tên Vệ quản gia này quá nguy hiểm, nhất định cần nhanh chóng xác định tính toán của Vệ Xu.
Nếu để Tào Mãn nghe câu này không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì, giết huynh trưởng của hắn lại báo hỉ với hắn.
Miêu Nghị gật đầu, lấy ra tinh linh liên hệ với Tào Mãn.
Quỷ thị U Lan, trong Tín Nghĩa các giam mình trong gian phòng tối, Tào Mãn lo lắng bồi hồi, tâm thần không có chút an bình, thỉnh thoảng nhìn ra bóng đuốc ngoài cửa sổ, liên tục chắp tay đi tới đi lui.
Cho dù Miêu Nghị không nói cho hắn lúc nào động thủ, kế hoạch cụ thể cũng không tiết lộ mảy may với hắn, nhưng các cơ sở ngầm của Tín Nghĩa các ở khắp trong U Minh chỉ địa không phải ngồi không, đã thu được tin tức Hạ Hầu Lệnh tới U Minh chỉ địa, tới Ất Nguyệt tinh.
Ngưu Hữu Đức thật sự có thể khiến Hạ Hầu lệnh tự mình tới đây!
Tào Mãn đã ý thức được ngay hôm nay có thể chính là thời điểm Ngưu Hữu Đức hạ sát thủ, chính là vì ý thức được điều này hắn mới đứng ngồi không yên, căng thẳng trong lòng, không thể bình tĩnh lại, ra lệnh không cho bất kỳ người nào quấy rối, hắn biết thời khắc này chính là lúc quyết định thành bại vận mệnh của mình, quyết định vận mệnh Hạ Hầu gia tộc, không biết Ngưu Hữu Đức có thể thành công không, tâm tình vô cùng căng thẳng.
Có điều hắn hiểu rất rõ, việc này hắn gánh chịu nguy hiểm to lớn, một khi Ngưu Hữu Đức thất thủ, Hạ Hầu Lệnh tất sẽ ngay lập tức cho rằng là hắn làm chủ, bằng không Ngưu Hữu Đức không cần mạo hiểm làm chuyện này, hạ sát thủ đối với gia chủ, Hạ Hầu không tiếc đánh đôi cũng phải trừ hắn.
Tinh linh bên trong vòng chứa đồ đột nhiên có động tĩnh, thi pháp rót vào trong nhìn một cái, chính là tinh linh liên hệ giữa hắn và Ngưu Hữu Đức, tinh linh này được hắn đặt trong vị trí bắt mắt nhất trong vòng chứa đồ, sau khi lấy ra tinh linh ở tay, hắn có cảm giác sợ hết hồn vía, có chút sợ hãi không dám liên hệ với Ngưu Hữu Đức.
- Cuối cùng vẫn nhắm mắt trả lời:
- Đại đô đốc có gì phân phó? Miêu Nghị:
- Đông gia, mọi chuyện thuận lợi. Hạ Hầu Lệnh đã đền tội, chúc mừng
Ngay lập tức Tào Mãn như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, cảm giác mình sắp không đứng nổi, bước nhanh về sau tới bên ghế, cả người xụi lơ ngồi trên ghế, thở hổn hển ngực phập phồng, miệng há lớn thở.