Phi Thiên

Chương 3422: Có tay nghề, không đầu óc (1)

Vệ Xu nhấc vạt áo trường xam. ngồi ở đối diện, nhìn Hạ Hầu Lệnh tao nhã pha trà.

Hai chén nước trà, đối diện một chén, chính mình một c chén chậm rãi phâm. Hạ Hầu Lệnh nhẹ nhàng nói:

- Vừa nãy Ngưu Hữu Đức liên hệ với ta. Vệ Xu đang uống trà sừng sờ

- Ngưu Hữu Đức liên hệ lão gia làm gì? Hạ Hầu Lệnh.

- Lão tam quả nhiên giấu ta một số chuyện, lần này Ngưu Hữu Đức nói ta mới biết. Ngưu Hữu Đức đã từng giao thủ với Yêu tăng Nam Ba, lão tam cũng thông qua Ngưu Hữu Đức mới biết được Yêu tăng Nam Ba và dư nghiệt Doanh gia hợp tác với nhau. Vệ Xu kỳ quái nói:

- Yêu tăng thoát vây không thấy những nơi khác có động tĩnh, sao lại giao thủ với Ngưu Hữu Đức đầu tiên?

Hạ Hầu Lệnh hỏi ngược lại:

- Có phải là ngươi thấy kỳ quái?

- Đúng là cảm thấy kỳ quái.

- Không phải Ngưu Hữu Đức muốn giao thủ với hắn mà Yêu tăng Nam Ba tìm tới hắn.

- Yêu tăng sao lại tìm tới hắn?

- Phía bên Yêu tăng tìm hắn muốn một thứ năm đó Ngưu Hữu Đức đã từng giao thủ với Huyết Yêu, bị nhốt trong Huyết Ma đại trận của Huyết Yêu, khi phá trận Ngưu Hữu Đức thuận tay lấy đi một cây Huyết Liên hoa. Nếu không phải Yêu tăng đề cập, bản thân Ngưu Hữu Đức cũng đã quên việc này, vì lẽ đó Ngưu Hữu Đức rất kỳ quái, sao Yêu tăng Nam Ba lại biết chuyện này? Hắn không biết Huyết Yêu đã từng bị vây tại nơi phong ấn, nhưng chúng ta thì rõ.

- Huyết Liên hoa?

Vệ Xu ngờ vực nói.

Hạ Hầu Lệnh vuốt cằm nói:


- Yêu tăng tìm hắn muốn câu Huyết Liên hoa kia, đến hiện giờ Ngưu Hữu Đức vẫn không hiểu rõ vì sao Yêu tăng muốn làm gì, hắn cho rằng Hạ Hầu gia tin tức linh thông, vì lẽ đó hỏi thăm Hạ Hầu gia, kết quả lão tam lại không nói cho chúng ta việc này, cũng chưa trả lời với Ngưu Hữu Đức. Ngưu Hữu Đức lại tìm tới ta hỏi thăm.

Dứt lời hắn hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là tương đối bất mãn với việc Tào Mãn âm giâu không nói.

Vệ Xu khó nói việc liên quan huynh đệ hai người. nếu như Hạ Hầu Thác không tại thế thì thôi, hắn nhất định phải đứng bên gia chủ Hạ Hầu Lệnh đối phó với Tào Mãn, thế nhưng then chốt là Hạ Hầu Thác không chết, hiện giờ hắn để huynh đệ Hạ Hầu gia tương tàn không quá thích hợp.

Hạ Hầu Lệnh không để hắn phát biểu ý kiến với tam gia, Vệ Xu đương nhiên cũng lãng tránh việc này, hỏi:

- Lão gia, Yêu tăng muốn cây Huyết liên kia làm gì?

Hạ Hầu Lệnh lắc đầu:

- Ngưu Hữu Đức tìm ta hỏi thăm việc này, lúc đầu ta cũng không biết, ta chỉ hỏi trong tay hắn có thứ Yêu tăng muốn kia không. hắn nói sớm đã bị hắn dùng mất rồi. Nếu là thứ Yều tăng muốn, ta lập tức trở về tra xét, kết quả đã bị ta tra ra, cuối cùng hiểu được vì sao Yêu tăng lại muốn thứ kia.

Vệ Xu tập trung tinh thần hỏi:

- Vì sao?

Hạ Hầu Lệnh nhìn hắn, từ tốn nói:

- Nói tới Huyết yêu Vệ tổng quản có thể không hiệu nhiêu, thế nhưng có một người Vệ tổng quản hắn là biết. Trong ghi chép ta tra được, khi người kia chết Vệ tổng quản có mặt tại đó.

Vệ Xu ngạc nhiên:

- Ai?

Hạ Hầu Lệnh hững hờ:

- Huyết Yêu triển khai Huyết Ma đại trận, lẽ nào Vệ tổng quản không liên tưởng tới ai sao?


Vệ Xu sửng sốt một chút, cau mày nói:

- Lẽ nào là Huyết Ma lão tổ? Từ lời con Tam vĩ yêu hồ kia. Huyết Yêu là hậu nhân của Huyết Ma lão tô không sai, việc này có quan hệ gì với Huyết Ma lão tô, năm đó ta phụng mệnh...

Đột nhiên hắn dừng lời, con mắt trừng lớn mấy phần:

- Lẽ nào mà cây thần thảo trên tay Huyết Ma trong truyền thuyết?

Hạ Hầu Lệnh bình tĩnh nói:

– Ta thấy trong ghi chép, Huyết Ma khoe khaong với bạn bè nói là may mắn hái được một cây thần thảo ở sâu trong tinh không, nói chỉ cần ba hồn bảy vía bất diệt, cây thần thảo kia có thể giúp đúc lại thân thể da thịt, ba hồn bảy vía hòa vào có thể khiến người chết sống lại, khôi phục như ban đầu. Lão gia tử sau khi nghe tin lệnh ngươi truy tra việc này, kết quả chờ khi ngươi chạy tới cũng đã chậm, Huyết Ma đã rơi vào trong tay Thiên Hành cung.

Vệ Xu suy tư một hôi gật đầu nói:

- Không sai, đúng là có việc này, lúc ta chạy đến người của Thiên Hành cung đang muốn giết Huyết Ma, ta dựa vào mặt mũi mới thu Huyết Ma tới tay thẩm vấn một trận, ép hỏi tung tích thần thảo. Nhưng Huyết Ma nói căn bản không có thần thảo gì cả, nếu thực sự có thần thảo sao lại khoe khoang với bên ngoài. Ta dùng tất cả thủ đoạn tra tấn, hắn cũng chỉ khai như vậy, lúc đó ta ngẩm lại cũng đúng, nếu thực sự hắn có thần thảo giấu diếm còn không kịp, khoe với bên ngoài chẳng phải là tự tìm họa sát thân sao. Không hỏi ra kết quả gì, ta trả Huyết Ma lại cho Thiên Hành cung xử lý lẽ nào...

Hạ Hầu Lệnh gật đầu:

- Rất hiển nhiên không có lửa làm sao có khói, thần thảo hẳn là tồn tại, lúc đó Huyết Ma đánh chết cũng không chịu thừa nhận. Hiện giờ xem ra Huyết Yêu nếu là hậu nhân của Huyết Ma, vậy tâm thái của Huyết Ma cũng có thể hiểu được. Thần thảo ở trong tay hậu nhân hắn, hắn nói ra cũng không sống nổi, còn có thể liên lụy hậu nhân của mình, thà chết không chịu thừa nhận cây thần thảo kia tồn tại, cuối cùng truyền tới tay Huyết Yêu, sau đó bị Ngưu Hữu Đức chiếm được.

Vệ Xu đăm chiêu, chậm rãi gật đầu:

- Huyết Yêu hẳn là không dám nhắc tới chuyện này với bên ngoài, cho dù Ngưu Hữu Đức đắc thù, cũng không biết mình đạt được món đồ gì thế nhưng bản thân Huyết Yêu rơi vào trong tay Yêu tăng, bằng vào thủ đoạn của Yêu tăng, sao có thể giữ được bí mật, sao lừa gạt được Yêu tăng chứ, mà Yêu tăng biết được thần thảo nằm trong tay Ngưu Hữu Đức, nếu như thần thảo này thực sự tồn tại vậy ắt sẽ không bỏ qua!

Hạ Hầu Lệnh thở phào một hơi.

- Hiện giờ ngươi hẳn đã rõ tại sao Yêu tăng lại muốn thứ kia. Yêu tăng muốn mượn thần thảo đúc lại thần thể, ta há có thể để hắn toại nguyện, nếu thực sự để hắn thực hiện được vậy đây chính là hạo kiếp của Hạ Hầu gia tộc. Hạ Hầu Lệnh ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Hạ Hầu gial

Vệ Xu cau mày nói:

- Lão gia vừa mới nói Ngưu Hữu Đức đã dùng mất cây thân thảo kia rồi?

Hạ Hầu Lệnh cười xì một tiếng, nhấp ngụm trà. Văng tục:

- Dùng cái rắm! Ta nếu không biết đó là thứ gì còn có thể bị hắn lừa gạt, hắn ngay cả đó là thứ gì cũng không biết, ngay cả công hiệu cũng không biết, dùng để làm gì? Thuốc có thể ăn bậy sao? Huống chi đây còn là thứ ở trong Huyết Ma đại trận. Nhưng đây là thứ Yêu tăng cũng muốn, hắn khẳng định được giá trị thứ này không tầm thường nên mới hỏi thăm ta, nói dùng mất tám chín phần mười là lấy cớ, muốn làm rõ giá trị mới là thật.

Vệ Xu chậm rãi gật đầu nói:

- Lão gia có tính toán gì?