- Vâng! Dương Triệu Thanh đáp lại.
Sau đó Miêu Nghị lấy tinh linh ra liên hệ với Hoàng Phủ Đoan Dung và Hoàng Phủ Quân Nhu, nói với hai mẹ con nàng tạm thời cố gắng giảm thiểu tiếp xúc với ngoại giới. Tránh khả năng xuất hiện nguy hiểm gì. Mẹ con hai người đều hỏi xảy ra chuyện gì, có nguy hiểm gì?
Miêu Nghị bảo hai người nghe theo, hắn khó nói mình lo Yêu tăng Nam Ba sẽ tìm mẹ con hai người.
Hai mẹ con vốn không biết tung tích Giang Vân, không phải vạn bất đắc dĩ nàng cũng không muốn để Hoàng Phủ Quân Nhu bị cuốn vào trong chuyện của Giang Vân, sợ sẽ khiến một vài người cảnh giác, hắn cũng không muốn hai người không cẩn thận bị Yêu tăng Nam Ba chú ý tới, không đáng giá.
Lam Tinh đảo, một tráng hán thân thể cao lớn đứng trước cửa nhìn ra biển rộng bên ngoài, đó chính là Yêu tăng Nam Ba chiếm lấy nhục thân người khác.
Không bao lâu sau, trong hang động phía sau hắn, Tả nhi, Tào Ngân và Hùng Kỳ cùng đi tới hành lễ:
Tiền bối! Ánh mắt Yêu tăng Nam Ba rời khỏi biển rộng xa xa, xoay người nhìn ba người, không vòng vo, trực tiếp hỏi:
- Thiên Đình có một nơi bí mật luyện chế Phá Pháp cung, các ngươi có ai biết ở đâu không?
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không biết vì sao Yêu tăng Nam Ba lại đột nhiên quan tâm chuyện này. Tả nhi nói:
- Phá Pháp cung là thứ then chốt để Thanh chủ kinh sợ thiên hạ, nơi sản xuất Phá Pháp cung của Thanh chủ rât bí mật, không đề người ngoài biết được, chúng ta cũng không rõ.
Yêu tăng Nam Ba:
- Quần Anh hội dùng thủ đoạn đen tối khống chế một nhóm người làm việc trong bóng tối, có việc này không?
Tả nhi gật đầu nói:
Chuyện này hẳn là có, trên thực tế thế lực khắp nói nhiều ít đều có chuyện tương tự tồn tại.
Yêu tăng Nam Ba sau khi xác nhận, duối hai ngón tay ra:
- Trước tiên xử lý hai chuyện, một lượng Phá Pháp cũng trang bị cho quân Cận vệ quy mô lớn như vậy, không thể do Thanh chủ tự mình luyện chế, khẳng định có người phụ trách chuyện này hộ Thanh chủ, các ngươi trước tiên xác định kẻ tình nghi, sau khi xác nhận người có khả năng cao nhất, xem chúng ta có thể tiếp cận ai. Hai, trong đám người Quần Anh hội khống chế kia, xác nhận ai là người phụ trách, xem chúng ta có thể tiếp cận ai trong đó.
Ba người cho dù buồn bực vì không biết Yêu tăng Nam Ba muốn làm gì, có điều vẫn chắp tay đáp:
- Vâng!
Bên ngoài phủ Tổng đốc U Minh, một nhóm mười người từ trên trời hạ xuống. Sau khi kiểm tra xong tiến vào trong.
Cả nhóm người đều dịch dung, người cầm đầu khoác đầu bông đen, bao trùm từ đầu tới chân. Khi tiến vào trong viện, thủ vệ ngăn cản tùy tùng, không cho cùng vào, chỉ cho một mình người cầm đầu đi vào.
Người cầm đầu chỉ một người bên người, nói với Dương Triệu Thanh:
- Hắn vào theo ta.
Dương Triệu Thanh phất tay với thủ vệ, ngăn những người khác lại, thả người kia cùng người cầm đầu đi vào.
Dương Triệu Thanh dẫn hai người tới một lầu các quan sát được phong cảnh bôn phương.
Trên lầu các sớm đã chuẩn bị bàn rượu và thức ăn thịnh soạn, Miêu Nghị đứng chắp tay quay lưng về sau, tư thái kiên cường.
Người ngoài chưa từng lên lầu các cũng có thể thấy được biên giới lầu các, đứng trong lầu các, kéo xuống ngụy trang trên mặt, cởi đấu bồng trên người ra, thuận tay ném cho tùy tùng bên người nhận lấy, nói:
- Đại đô đốc thật có nhã hứng, nghỉ như nào lại hẹn Tào mô tới uống rượu?
Không phải ai xa lạ, chính là đông gia Tín Nghĩa các Tào Mãn, mà người đứng bên cạnh hắn cũng không ngụy trang nữa, cũng là người quen của Miêu Nghị. Tào Phượng Trì.
Miêu Nghị xoay người lại nhìn, cười chắp tay đi tới:
- Không muốn gây cho người khác chú ý, không nghênh đón từ xa, xin đông gia Tào thứ lôi.
Tào Mãn cười cười không nói, không bắt chuyện mà tự mình đi tới bên bàn ngôi xuông, Tào Phượng Trì mặc nam trang đứng một bên, ánh mắt lập lòe nhìn chăm chăm Miêu Nghị.
Miêu Nghị gật đầu ra hiệu với Tào Phượng Trì, ngồi ở đối diện đang định đưa tay tự mình câm bầu rót rượu, ai ngờ Tào Trình nhanh tay tranh lấy bầu rượu.
Tào Mãn lạnh nhạt nói:
- Chỉ là việc nhỏ sao dám làm phiền đại đô đốc, vẫn là để nha đầu làm đi.
Miêu Nghị khẽ mỉm cười, nhìn Tào Phượng Trì nói:
- Xem ra đông gia tính bồi dưỡng Phượng Trì cô nương làm người nối nghiệp Tín Nghĩa các đi!
Người hiểu chuyện có thể nghe ra rất nhiều tin tức từ trong câu nói này, theo lý thuyết người chấp chưởng Tín Nghĩa các chỉ có thể nhận lệnh từ gia chủ của Hạ Hầu gia, không phải do Tào Mãn có thể chỉ định. Nếu thật sự như vậy, lực lượng khống chế của gia chủ Hạ Hầu gia đối với Tín Nghĩa các có thể tưởng tượng được.
Đối với Tào Mãn mà nói, câu nói như vậy nghe một chút là tốt, không cần thiết lấy lòng thêm, hắn không khỏi cảm khái với người trước mắt này. Nhớ năm đó một câu nói của chính mình có thể khiến hắn không có chỗ đặt chân trong Quỷ thị, bây giờ thì ngược lại, đối phương bảo mình tới uống rượu, chính mình cũng khó lòng từ chối.
Thế nhưng tình thế mạnh hơn con người, toàn bộ U Minh chi địa đều nằm dưới sự khống chế của đại quân trong tay Miêu Nghị. Kể từ khi biết Hạ Hầu Lệnh có thể ra tay với mình, hắn cũng không dễ rời khỏi Quỷ thị, vấn đề an toàn vẫn còn cần Miêu Nghị cung cấp. Nói cách khác hiện giờ hắn thân ở giữa đại quân của Miêu Nghị, vài phần mặt mũi không thể không cho, huống hồ Miêu Nghị cũng rất cho hắn mặt mũi, không hề ỷ thế hiếp người cướp đoạt quyền khống chế Quỷ thị của Tín Nghĩa các, Quỷ thị vẫn do Tào Mãn hắn làm chủ. Đương nhiên Tào Mãn hắn cũng có chỗ dựa, Miêu Nghị dám động vào hắn, vậy toàn bộ sản nghiệp ở Hắc thị của Miêu Nghị sẽ gặp tao ương.
Vì lẽ đó hai người giúp đỡ lần nhau cũng coi như hợp tác. Chính là vì hai người đều có thực lực khiến đối phương kiêng kỵ, hai bên hợp tác mới có thể lâu dài.
- Uống rượu!
Tào Mãn nâng chén mời, Miêu Nghị nâng chén chạm với đối phương, hai bên uống cạn. Tào Phượng Trì ở bên cạnh rót rượu. - Rượu không tồi, cống phẩm Thiên cung. Tào Mãn lạnh nhạt nói.
Miêu Nghị cười nói:
- Được Thiên hậu nương nương nhìn hợp mắt, ban thưởng một chút.