- Tốt!
Miêu Nghị nhận đồ ném cho Thích Tú Hồng cầm, quay đầu nhìn bọn Triệu Phi nói:
- Các phái đã đưa ra thành ý, muốn cùng bọn ta đồng sinh cộng tử chín năm, chư vị còn có lời gì để nói?
Bọn Lỗ Tư Bình ngẩng đầu nhìn lại, mới hiểu Miêu Nghị bảo bọn họ dâng đầu danh trạng cũng là cho những người khác một câu trả lời.
Bọn Triệu Phi chắp tay nói:
- Nguyện nghe Minh chủ hiệu lệnh!
Miêu Nghị lập tức lệnh cho Lỗ Tư Bình bảo các phái còn lại đưa ra danh sách thành viên, các phái cũng lập tức kiểm lại nhân mã. Trận chiến này tử trận hơn năm mươi người, từng phần ngọc điệp trình nộp lên, gần bảy trăm người chỉ còn lại có chừng sáu trăm hai mươi người.
Hiện trường yên lặng chỉ có tiếng gió gào thét, sau khi Miêu Nghị thống nhất danh sách sáu trăm người vừa nộp với danh sách bốn trăm người cũ lại, ngẩng đầu lên nói:
- Rắn không đầu không được, đám người ô hợp sẽ khó khăn đặt chân ở Tinh Tú Hải, Đổng Toàn!
-Có!
Đổng Toàn tiến lên.
- Lệnh cho ngươi là thống lĩnh bộ chữ Giáp Hồng Cân minh!
Miêu Nghị phát ra mệnh lệnh đầu tiên bổ nhiệm thống lĩnh Hồng Cân minh.
- Đổng Toàn nghe lệnh!
- Người nào nghe tên vào bộ chữ Giáp, nghe theo thống lĩnh Đổng Toàn điều khiển!
Lúc này Miêu Nghị mau miệng gọi liên tục tên của một trăm năm mươi người. Các phái và Hồng Cân minh đều có nhân mã được gọi, người được điểm tên lục tục bước ra đứng sau lưng Đổng Toàn.
Đổng Toàn mừng thầm trong lòng, như vậy nhiều hơn nhân mã bản môn rất nhiều.
- Vương Việt Thiên!
- Có!
- Lệnh cho ngươi là thống lĩnh bộ chữ Ất!
Liên tiếp bổ nhiệm nhân mã, Đổng Toàn là thống lĩnh bộ chữ Giáp, Vương Việt Thiên là thống lĩnh bộ chữ Ất, Hồ Viễn là thống lĩnh bộ chữ Bính, Cổ Tử Phong là thống lĩnh bộ chữ Đinh. Phí Đắc An là thống lĩnh bộ chữ Mậu, Du Bách Hưng là thống lĩnh bộ chữ Kỷ, sáu vị cao thủ Thanh Liên cửu phẩm mỗi người thống lĩnh một bộ có một trăm năm mươi nhân mã.
Còn lại hơn một trăm ba mươi người tu vi khá cao, trở thành vệ đội chấp pháp Hồng Cân minh, do Miêu Nghị đích thân dẫn dắt, ba vị cao thủ Thanh Liên cửu phẩm Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Lỗ Tư Bình cùng quản. Ba người là chấp pháp trưởng lão Hồng Cân minh, cũng là nhân mã theo sát Miêu Nghị.
Thích Tú Hồng không được giao bất kỳ nhiệm vụ gì, không cần nói gì, tu vi nàng ở Tinh Tú Hải thật sự quá thấp, Miêu Nghị bằng lòng chứa chấp đã là chuyện may mắn, tiếp tục đi theo bên người Miêu Nghị làm việc vặt là được.
Miêu Nghị lại lệnh cho các thống lĩnh chia nhân mã dưới quyền mỗi người làm mười đội. Chuyện bổ nhiệm nhân tuyển lĩnh đội để cho các thống lĩnh tự chuyên, Miêu Nghị không có nhúng tay, mà là cùng bọn Triệu Phi cùng nhau kiểm lại chiến lợi phẩm hai trận sau khi lên bờ.
Tinh Tú Hải Kham Loạn hội quan trọng là vòng vàng trên cổ tay mọi người, cũng là trọng điểm tranh đoạt của Kham Loạn hội, trải qua kiểm lại có gần bảy trăm chiếc. Trải qua hai trận chém giết nhân mã không có nhiều như vậy, hiển nhiên là cũng thu lại vòng vàng nhân mã phe mình chết trận sau hai trận, đây cũng là không có biện pháp, cũng không thể vứt bỏ không lấy.
Miêu Nghị không lấy nhiều, vì tỏ vẻ công bình, cũng như bọn tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm Triệu Phi, mỗi người lấy mười chiếc, Minh chủ đã như vậy rồi, dĩ nhiên là bọn Triệu Phi không có ý kiến. Còn thừa lại chừng năm trăm chiếc muốn phát cho hơn ngàn nhân mã mỗi người một chiếc cũng không thể được, người của vệ đội chấp pháp được phát mỗi người một chiếc, số còn lại cũng chỉ có thể giao cho sáu vị thống lĩnh luận công ban thưởng.
Pháp bảo nhiều hơn, pháp bảo nhị phẩm có chừng hơn một trăm bảy mươi món, pháp bảo nhất phẩm vượt qua cả nhân số địch nhân bị giết, đạt tới hơn tám trăm món. Không cần phải nói, Miêu Nghị cùng chín vị cao thủ Thanh Liên chia nhau mấy thứ tốt nhất trong số pháp bảo nhị phẩm, cũng không tiện ham nhiều, còn lại giao cho vệ đội chấp pháp giám sát luận công ban thưởng phát xuống.
Tư Không Vô Úy có thể nói là mừng rỡ không khép miệng lại được, bình thời kiếm một món pháp bảo nhị phẩm cũng không dễ dàng, tu sĩ tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội cũng là táng gia bại sản đem hết khả năng tìm chút bảo bối để bảo vệ tính mạng, dĩ nhiên là nhiều thứ tốt.
- Ta nói này Minh chủ, chúng ta binh cường mã tráng, dứt khoát đừng ẩn núp, đặc biệt đi đánh cướp ở Tinh Tú Hải đi. Chờ đến khi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kết thúc mang theo một đống bảo bối trở về ném cho thương hội Tiên Quốc, muốn cái gì không có?
Tư Không Vô Úy cười vui nói.
Lời này vừa ra khỏi miệng, chọc cho đám người đang chia của cùng nhau nhìn lại.
- Ý kiến hay!
Thình lình Miêu Nghị vỗ đùi hưởng ứng, Tư Không Vô Úy nhất thời hai mắt sáng ngời, bọn Triệu Phi bị dọa sợ đến trợn to mắt nhìn Miêu Nghị, nghĩ thầm ngươi sẽ không thật sự làm như vậy chứ… Mọi người đều tự hiểu, mục đích cuối cùng không phải là tới đây để phát tài, cũng không phải đứng vào danh sách trăm người cuối cùng, mà là bảo vệ tính mạng quan trọng nhất.
Ai ngờ Miêu Nghị chỉ vào mũi Tư Không Vô Úy, lớn tiếng nói:
- Tư Không Vô Úy, chúng ta ủng hộ làm như ngươi nói. Ngươi cứ yên tâm to gan đi cướp, một mình ngươi đi, ngươi cướp được những gì chúng ta không lấy một món, để cho một mình ngươi độc hưởng. Nếu ngươi chết, có cơ hội chúng ta nhất định báo thù cho ngươi.
Ặc... Tư Không Vô Úy có vẻ sững sờ, cười khan hắc hắc hai tiếng, không nói nữa, cũng không si tâm vọng tưởng nữa, trở nên ngoan ngoãn.
Bọn Triệu Phi cười ha hả, thiếu chút nữa giật mình, thì ra là Miêu Nghị đùa bỡn tên này, không còn căng thẳng như trước.
Tư Không Vô Úy bị mấy người cười thẹn quá hóa giận, chỉ mũi Lỗ Tư Bình mắng:
- Cười cái gì mà cười, mới vừa rồi nếu các ngươi có dị tâm gì, Minh chủ đã lệnh bọn ta thúc giục tuyết lở đổ xuống, nói không chừng đầu các ngươi đã bị ta chặt xuống, còn đến phiên các ngươi cười ta sao?
Sắc mặt bọn Lỗ Tư Bình cứng đờ, nhất thời không cười được.
Thúc giục tuyết lở? Mấy người ngắm nhìn bốn phía một vòng, sau khi suy nghĩ ra rùng mình một trận. Mới biết nếu vừa rồi không chịu động thủ với bọn Nghiêm Bách Xuyên, Hồng Cân minh đã chuẩn bị sẵn sàng biện pháp thu thập cả bọn họ, biện pháp này thật là độc ác.
Ánh mắt mấy người rơi vào Miêu Nghị đều có vẻ cổ quái, Miêu Nghị vội đằng hắng một tiếng:
- Hôm nay đã là người một nhà, không nói hai nhà nữa, nơi đây không thích hợp ở lâu, mọi người mau mau xử lý mọi chuyện cho xong!
Mọi người tiếp tục vùi đầu thu thập Nguyện Lực Châu trong các nhẫn trữ vật.
Kết quả kiểm Nguyện Lực Châu khiến cho Miêu Nghị cau mày: hết thảy chỉ gom được một vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Chia đều cho hơn một ngàn nhân mã, mỗi người được chia chưa tới mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
- Giết chết nhiều người như vậy, trong đó có nhiều phủ chủ và sơn chủ, vì sao thu được ít Nguyện Lực Châu như vậy?
Miêu Nghị lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía mọi người hỏi. Muốn không nghi ngờ thời điểm thu dọn chiến trường có người lén bỏ túi riêng cũng khó, ánh mắt của hắn là muốn mọi người cho một câu trả lời thỏa đáng.