Phi Thiên

Chương 340-2: Đầu danh trạng (Hạ)

Có người quả quyết chắp tay nói cáo từ, sau đó quay đầu đi.

Đối với một ít đại biểu môn phái tâm cao khí ngạo, ta gia nhập các ngươi là nể mặt các ngươi tới giúp một tay, không ngờ rằng đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, quả thật là chẳng coi chúng ta ra gì.

Vì vậy lần này có hơn mười người rời đi, hiển nhiên Tam Tổ môn Nghiêm Bách Xuyên cũng rất khó chịu, cũng nằm trong số người rời đi, hiện trường chỉ còn lại gần ba mươi tên đại biểu các phái.

Miêu Nghị liếc nhìn mười mấy người xuống núi kia, hừ hừ cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía gần ba mươi người còn lại, hỏi thăm nhất nhất.

Trải qua hỏi thăm mới biết, mười sáu tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm trong danh sách hắn nắm giữ trên thuyền, trừ ba người Triệu Phi ra trước mắt vẫn còn sáu người, tên là Lỗ Tư Bình, Du Bách Hưng, Phí Đắc An, Cổ Tử Phong, Đổng Toàn, Hồ Viễn.

Còn có bảy tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm không có ở trước mắt. Trong đó bốn tên dường như lúc còn ở bờ biển đã tự dẫn người rời đi, mà bọn Lỗ Tư Bình mới vừa rồi lúc kết bạn lên núi làm lễ ra mắt lẫn nhau có thể chứng minh, quả thật trong mười mấy người mới vừa trở về còn có ba tên cao thủ Thanh Liên cửu phẩm.

Điểm này cũng tương xứng với danh sách Miêu Nghị nắm giữ.

Còn lại gần ba mươi người báo lên nhân mã các phái, có chừng hơn sáu trăm người, gần bảy trăm nhân mã.

Miêu Nghị cười hỏi:

- Miêu mỗ đưa ra yêu cầu với chư vị, e rằng có chỗ khó khăn, vì sao chư vị còn bằng lòng gia nhập Hồng Cân minh?

Mọi người nhìn nhau, Lỗ Tư Bình cười nói:

- Đất thị phi, tiền đồ chưa biết, có thể đoàn kết lại với nhau mới có thể sống tạm được lâu một chút, sống được lâu mới có hy vọng sống sót rời đi Tinh Tú Hải, nếu không hết thảy đều là vô ích.

Ý y là coi trọng Hồng Cân minh đoàn kết.

Cổ Tử Phong cũng vuốt râu cười nói:


- Minh chủ đưa ra yêu cầu hà khắc chính là cân nhắc vì Hồng Cân minh...

Hồ Viễn bên cạnh cười nói tiếp:

- Minh chủ có thể tận tâm vì Hồng Cân minh như vậy, sau khi bọn ta gia nhập Hồng Cân minh, Minh chủ nghĩ cho Hồng Cân minh chính là nghĩ cho chúng ta, gia nhập có gì không thể?!

Gần ba mươi tên đại biểu các phái nhìn nhau cười một tiếng, xem ra suy nghĩ của bọn họ cũng tương tự.

Miêu Nghị nhất thời ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười dứt chỉ mọi người lắc đầu nói:

- Sở dĩ ta đưa ra điều kiện hà khắc, chính là không muốn một con sâu làm rầu nồi canh, muốn ép những người có lòng dạ bất lương chủ động thối lui. Có câu gọi là thà ít mà tinh, đây là đất thị phi, sớm khó giữ được đến tối cũng không phải là nói ngoa. Nếu không thể đồng tâm hiệp lực, rời rạc làm thế nào sống sót!? Hôm nay xem ra ngược lại Miêu mỗ quá lo xa, nhìn chư vị cũng biết, người hiểu biết vẫn còn không ít.

- Minh chủ quá khen.

Bọn Lỗ Tư Bình cười chắp tay, bất kể có phải là thật lòng hay không, ít nhất ở ngoài mặt thoạt nhìn là vui vẻ thần phục.

Bọn Triệu Phi nhìn nhau, phát hiện là mình nghĩ quá nhiều, Minh chủ nhìn như tuổi còn trẻ, nhưng làm việc đâu đó rõ ràng có phân tấc nhất định, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị lộ vẻ kính nể. Trong lúc tiền đồ còn mịt mờ chưa biết, đúng là cần một người dẫn đầu giỏi giang như thế.

Miêu Nghị chợt thu nụ cười lại, hỏi:

- Chư vị có muốn biết tính toán ngày sau của Miêu mỗ không?

Lỗ Tư Bình chắp tay nói:

- Chuyện liên quan đến tiền đồ bọn ta, tự nhiên muốn biết.

Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía một vòng, ánh mắt rơi vào trên người bọn họ lần nữa, trầm giọng nói:


- Nơi đây chính là chỗ bọn ta lên bờ, trên bản đồ Tây Tinh hải phát cho chúng ta có ghi chú rõ ràng. Địa điểm lên bờ của nhân mã các lộ khác cũng có ghi rõ, nếu ta có mưu đồ có thể xông tới đánh, ngược lại các đạo nhân mã khác cũng như vậy. Người không có ý hại hổ nhưng hổ lại có lòng hại người, không thể không phòng, cho nên không thể ở nơi này lâu.

Mọi người gật đầu khen phải.

Miêu Nghị còn nói thêm:

- Ta muốn dẫn người mau sớm rời xa nơi đây, thừa dịp các đạo nhân mã mới vừa lên bờ còn có không gian cho chúng ta bôn tẩu khắp nơi, tìm một khu vực vắng vẻ ẩn thân, trốn như vậy chừng vài năm. Nếu có thể tránh được mười năm cho đến khi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kết thúc càng tốt, ta nghĩ chư vị cũng không muốn vì hư danh trăm người đứng đầu mà bỏ mạng, tay không mà về không có gì không tốt.

- Nếu không tránh được tới khi Kham Loạn hội kết thúc cũng không quan hệ, đợi đến khi thực lực thế lực khắp nơi chém giết tiêu hao hầu như không còn, Hồng Cân minh ta bảo tồn thực lực sẽ ngang trời xuất thế. Hơn ngàn nhân mã dong ruổi tung hoành, hẳn cũng không phải người bình thường có thể ngăn cản, chư vị nghĩ như thế nào?

- Minh chủ cao minh, kế này quá tuyệt!

Bọn Lỗ Tư Bình khen ngợi, ngay cả bọn Triệu Phi cũng sáng mắt lên, rối rít gật đầu đồng ý.

- Bất quá...

Miêu Nghị hơi có vẻ chần chờ nói tiếp:

- Muốn ẩn núp nhiều năm không lộ tung tích, vậy cần phải chuẩn bị, dĩ nhiên là phải chuẩn bị vật liệu càng đầy đủ càng tốt.

Hắn phất tay chỉ về phía dưới, mọi người đưa mắt nhìn theo:

- Hơn ba trăm người kia và bọn ta không thể đồng tâm, ngày sau gặp gỡ sẽ là địch nhân, vì sao lại không trừ diệt hậu hoạn như vậy?! Ta muốn lấy vật liệu trên người bọn họ để phòng lúc bọn ta ẩn núp tiêu hao sử dụng, thế nhưng huynh đệ sau lưng ta trước đó huyết chiến một trận với ba đại phái, người thân bị trọng thương không phải số ít, muốn lấy nhưng lại hữu tâm vô lực. Không biết chư vị có nguyện đồng tâm với Hồng Cân minh, trừ đi mối họa sau này vì Hồng Cân minh, lấy vật liệu trên người bọn họ về đây chăng?

Miêu Nghị rất khách sáo dò hỏi.

Bọn Lỗ Tư Bình ngơ ngác nhìn nhau, vòng vo nửa ngày là muốn bọn họ phải nạp đầu danh trạng.

Vừa gia nhập đã bắt bọn họ đi liều mạng, mọi người có vẻ do dự.

Lời của Minh chủ kia vòng tới vòng lui thật ra nói rất rõ ràng, hơn ba trăm người kia không muốn gia nhập Hồng Cân minh, không thể đồng tâm với Hồng Cân minh chính là địch nhân, cho nên phải giết. Mà nếu bọn họ không đi giết hơn ba trăm người kia, vậy chứng minh không phải là thật lòng muốn gia nhập Hồng Cân minh. Mà nếu không đồng lòng với Hồng Cân minh tức nhiên là địch nhân, theo tình huống này nếu không đáp ứng chỉ sợ chưa chắc Miêu Nghị sẽ thả bọn họ rời đi.

Bọn Triệu Phi trao đổi ánh mắt với nhau, đều giữ vững trầm mặc, Minh chủ làm gì cũng có tính toán trước, không cần bọn họ nói gì.

Bốn trăm nhân mã Hồng Cân minh đang đứng trong gió tuyết đột nhiên trở nên yên tĩnh vô cùng, bởi vì những lời này của Miêu Nghị mà nháy mắt thuận lòng quy phục. Ai nấy mắt hổ lom lom nhìn chằm chằm bọn Lỗ Tư Bình, chỉ cần Miêu Nghị ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ không chút do dự xuất thủ.

- Bây giờ bọn họ không phòng bị các ngươi, các ngươi bất động thanh sắc, lấy đông đánh ít, lấy mạnh đánh yếu, đột nhiên xuất thủ, nhất định sẽ nhất cử tiêu diệt, có thể nói không tồn tại khó khăn gì.