Phía sau mấy chục luồng lưu quang là càng nhiều lưu quang phóng tới, người có kinh nghiệm vừa nhìn đã biết đó chính là Phá Pháp cung lục phẩm.
Ẩn giấu trong mây mù như ẩn như hiện, hơn ngàn người ẩn giấu bên trong... đều mặc áo đen, che mặt, người chỉ huy ở giữa không phải ai khác, chính là Diêm Tu.
Bọn họ bao vây sơn trang phát hiện có không ít người phòng vệ ẩn nấp quanh Sơn trang, lại thêm lần ra tay khi trước phát hiện có cao thủ Hiển thánh, lại thêm bên trong mấy người vội vã thoát thân cũng có cao thủ Hiển thánh, vì giảm thiểu thương vong, Diêm Tu quyết đoán hạ lệnh dùng Phá Pháp cung.
Đám người Hùng Kỳ lập tức quay đầu bay ngược lại, Hùng Kỳ phất tay ném ra sau một tấm khiên, lượn vòng lớn lên, che trên bầu trời trên đầu ba người.
Ầm ầm ầm! Lưu quang dày đặc trước sau bắn trúng, tấm khiên đầu tiên bị bắn bảo quang tán loạn, sau đó nổ tung thành phấn bụi.
Hùng Kỳ và Thiên Nguyên hạ xuống đất, phát hiện bên cạnh thiếu một người, phát hiện Hổ Lâm tay áo bay bay, một mình lơ lửng giữa mây mù màu hồng phấn, thoải mái không sợ!
Hùng Kỳ vô cùng cả kinh, đương nhiên hắn biết Hổ Lâm chính là Yêu tăng Nam Ba, nhưng Yêu tăng Nam Ba hiện giờ đã không phải như năm đó, pháp lực Hổ Lâm mạnh bao nhiêu thì đại biểu cho pháp lực Yêu tăng Nam Ba mạnh bấy nhiêu, bằng cá nhân Hổ Lâm căn bản không ngăn được nhiều Phá Pháp cung liên thủ công kích như vậy.
Hổ Lâm vung tay áo lên, pháp lực dâng trào, khói bụi phấn hồng nổ tung nhanh chóng khuếch tán ra tạo thành một vùng trống hình tròn, có thể nhìn thấy mây trắng trời xanh.
Hổ Lâm một mình trôi nổi giữa không trung ngẩng đầu nhìn lên, mặt không cảm xúc, khinh thường bầu trời.
Không trung yên tĩnh, một đòn liền không có động tĩnh, điều này khiến Hùng Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ, sao hắn lại quên đi thần thông của Yêu tăng Nam Ba được.
Hùng Kỳ là người đầu tiên bay lên trên, trở lại bên người Hổ Lâm, mà Thiên Nguyên sau khi sửng sốt một chút cũng cấp tốc bay về.
- Tiền bối, nơi này không thích hợp ở đâu, mau rời khỏi.
Hùng Kỳ nhắc nhở một tiếng.
Hổ Lâm khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diêm Tu.
Mây trắng bị đánh tan, ngàn người ẩn giấu trong không trung hiện ra, ngàn người này ngẩn ra không chút động tĩnh.
Trong đầu Diêm Tu ong ong, sau khi thi pháp chống đỡ tỉnh táo lại, nhìn bốn phía, phát hiện nhân mã xung quanh cầm Phá Pháp cung nhưng không có động tĩnh, lại không nghe hắn chỉ huy, lúc này quát lên:
- Động thủ!
Người xung quanh vẫn không có phản ứng, ánh mắt Hổ Lâm khẽ nhúc nhích, phát hiện trong hơn ngàn người này lại xuất hiện người không bị hắn không chế.
Môi Hổ Lâm khẽ nhúc nhích, hơn ngàn người bịt mặt làm theo lời Diêm Tu, một lần nữa lấy tiền giương cung, nhưng ai ngờ tất cả đột nhiên xoay người, Lưu Tinh tiễn toàn bộ nhắm vào Diêm Tu ở trung gian.
- Hả...
Thiên Nguyên há hốc mồm, chuyện này là sao?
Hùng Kỳ biểu hiện thản nhiên, liếc mắt nhìn Hổ Lâm một cái, trong lòng thâm nghĩ tên Yêu tăng này thật đáng sợ, có tồn tại như vậy trên đời này, ai có thể an tâm?
Diêm Tu giật nảy mình, từ trong ánh mắt ngơ ngác của đám nhân mã xung quanh đã ý thức được có chuyện không đúng, lại nghỉ tới sự khác thường khi này của mình, trong đầu hiện lên lời Miêu Nghị nói, vị kia thoát vây e rằng người đầu tiên muốn tìm chính là Miêu Nghị hắn, nghĩ tới đây liền thấy cả kinh.
Hắn không biết là liệu có phải mình cả nghĩ hay không. nhưng giờ không cho phép hắn suy nghĩ nhiều. Nhân mã mang tới không chút khách khí bắn cung về phía hăn, trong tiếng nổ âm vang, vô số lưu quang bắn về phía Diêm Tu.
Dưới khoảng cách gần như vậy, Diêm Tu căn bản không thể tránh khỏi, nhưng dường như hắn cũng không hề có ý định tránh né, ngược lại hơi mở hai tay, dáng vẻ tùy ý để đánh giết, quanh thân hiện lên quỷ khí um tùm, có điều trong nháy mắt bị công kích cuồng bạo đánh tan. Tiếng nổ ầm vang, Diêm Tu bị đánh nát thành sương mù đỏ đen.
Tình hình đột nhiên thoát đổi, khoảng cách gần hai bên bắn vào nhau không khác nào tự giết lẫn nhau, người bình thường không thể làm như vậy, chuyện này càng xác định suy đoán khi trước của Diêm Tu. Đoàn người xung quanh kêu la thảm thiết, bị người mình bắn rụng lượng lớn, không ít người ngã xuống.
Sương mù đỏ đen nổ tung trong công kích chui ra khỏi khe hở., hóa thành một luông khói đỏ và khói đen bay vào trong đám người hỗn loạn, dần ngưng tụ thành hình người, giơ lên cánh tay hóa khói, một chiếc vòng chứa do hiện ra. Thân hình Diêm Tu một lần nữa hóa thành thật thể.
Người bên cạnh chú ý tới lập tức vung cung đánh tới. Diêm Tu vung cánh tay quét qua, ánh sáng xanh đen hiện lên, móng tay sắc bén hơn cả bảo đao cắt đứt dây cung, chém sắt như chém bùn, phá tan Phá Pháp cung, thủ ảnh lóe lên, tạo thành một bông hoa máu trên cổ đối phương.
Người kia ném cung ôm cổ.
Quanh thân lập tức đại loạn, tất cả đồng thời vây công Diêm Tu, nhưng chỉ thấy thân hình Diêm Tu như quỷ mị, hắn mặc kệ có phải người mình hay không, U Minh quỷ trảo bay lượn, cắt đứt vũ khí, chiến giáp, trảo ảnh đi tới đâu, máu thịt bắn tung tóe.
Đoàn người xông tới vây công, nhưng chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, toàn thân quay ngược trở lại, há mồm phun ra một luồng lửa xanh lục hung mãnh, quỷ hỏa quét ngang bốn phương tám hướng.
Chỉ thấy bốn phía vang lên tiếng kêu thảm thiết, người rơi vào trong ngọn lửa xanh lục giẫy dụa kêu la thảm thiết.
Hùng Kỳ và Thiên Nguyên đã bay khỏi ngần ra, phát hiện Hổ Lâm bên người không thấy, quay đầu lại thì phát hiện Hổ Lâm ngừng lại, không hề động đậy nhìn chằm chằm địa phương đang giao chiến phía xa xa.
Hai người cấp tốc bay về, Hùng Kỳ thúc giục:
- Tiền bối, nơi này đã bị phát hiện, sau đó nếu Thiên Đình sẽ phái người tới thì phiền phức lớn, mau đi thôi!
Hổ Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ không hề động lòng, tiếp tục nhìn chằm chằm nơi giao chiến giữa không trung.