Nước mắt mơ hồ nhìn Tả nhi, Doanh Nguyệt không biết phải làm gì. Tả nhi có phải là trung với Doanh gia? Đúng vậy! Nhưng Tả nhi lại là kẻ thù giết cha mẹ mình, nhưng cha mẹ mình làm đúng sao? Không đúng!
Hổ Lâm nhìn ra sự bối rối trong lòng nàng, từ tốn nói:
- Dưới cái nhìn của nàng, không giết đám con cháu không ra gì của Doanh gia kia, đại thù của Doanh gia không có hi vọng báo nổi. Trong con mắt cha mẹ ngươi, đồng dạng đều là không tin được huynh đệ của mình, không tranh được gia sản vậy sau đó sản nghiệp của Doanh gia không có chuyện của mình, báo thù được thì tốt, không báo thù được chí ít người nhà còn có có chỗ dựa sinh tồn. Tả nhi nàng không cho rằng mình làm sai, cha mẹ ngươi cũng không cho rằng mình làm sai. Nhưng trong mắt người khác xem ra, gia gia ngươi Doanh Cửu Quang tội ác tày trời, đáng chết, nhưng trong mắt chính gia gia của ngươi lại không cho rằng mình đã làm gì sai. Rất nhiều chuyện kỳ thực không có đúng sai, chỉ là góc nhìn của mọi người không giống nhau mà thôi. Nha đầu, hoặc là khoái ý ân cừu, hoặc là buông bỏ, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Còn Tả nhi đã quay người đối mặt hắn, thân thể Hổ Lâm xụi lơ ngã xuống, thần hồn Yêu tăng Nam Ba một lần nữa hòa vào trong cơ thể Tả nhi.
Doanh Nguyệt lau hết nước mắt:
- Sư phụ, ngài muốn mượn dùng cơ thể nàng sao?
Tả nhi gật gật đầu, có điều lại lắc đầu, thần hồn Yêu tăng Nam Ba một lần nữa thoát xác ra, buông tiếng thở dài:
- Thân thể nữ nhân có chút không quen.
Trên khuôn mặt đầy nước mắt của Doanh Nguyệt hiện Vẻ ngạc nhiên.
Nam Ba duỗi ra ngón trỏ, đầu ngón tay lóe lên kim quang, giống như chồi non phá xác ra, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Tả nhi, một điểm chồi non kim quang tiến vào trong linh đài Tả nhi, biến mất không thấy đâu.
Yêu tăng Nam Ba hai tay tạo chữ thập, vỗ nhẹ một cái, đùng một tiếng
toàn thân Tả nhi run lên, có cảm giác như bừng tỉnh giấc mộng, không biết vừa này mình đã làm gì, nhưng ý thức được vừa rồi chính mình đã nói gì đó, bóng người kim quang trước mắt dọa nàng thót tim, vội vã lui về sau vài bước, nhìn Doanh Nguyệt lệ rơi đầy mặt, lại nhìn về phía bóng người kim quang, quát lên.
- Ngươi là ai?
- Úm!
Yêu tăng Nam Ba khẽ mở miệng hô.
Tả nhi như bị sét đánh, cả người bổng nhiên run lên. đột nhiên hai tay ôm đầu... sắc mặt đau đớn tới trắng bệch, chỉ về phía Yêu tăng Nam Ba:
- Ngươi..
- Cánh tay buông ra lại vội và ôm lấy đầu, phát ra tiếng kêu thống khổ, trong nhãn cầu nhanh chóng sung huyết, cả người lui về sau dựa vào vách tường, chậm rãi ngã xuống đất cuộn mình lăn lộn trên đất đau đớn toát mồ hôi, càng muốn điều động pháp lực thì càng thống khổ.
- Xá! Yêu tăng Nam Ba lại khè hô một tiếng- A...
Tả nhi thân thể đang cuộn lại rốt cục cũng thả lỏng tứ chi, tê liệt nằm trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, chỉ trong thời gian ngắn cả người đã như vừa bị đuối nước thoát ra.
Hình ảnh trước mắt khiến Doanh Nguyệt quên đi bi thương, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ, không ngờ với tu vi của Tả nhi lại không thể chống đỡ nỗi sư phụ một chút.
Tả nhi sao có thể nghĩ tới Doanh Nguyệt nàng lại kết hợp với Yêu tăng Nam Ba, đánh chết nàng cũng không nghĩ ra. Nếu có thể nghĩ tới, bên ngoài Yêu tăng Nam Ba gây ra động tĩnh lớn như vậy, nàng nhất định sẽ phòng bị từ trước, cũng không rơi vào đường này.
Yêu tăng Nam Ba thân hóa lưu quang, tiến vào trong thân thể Hổ Lâm đang ngã xuống đất, hai mắt Hổ Lâm nhanh chóng mở ra, cả người gắng gượng đứng thẳng dậy, thần tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Tả nhi trên mặt đất, lạnh lùng nói:
- Ngươi trúng Phụ hồn chú của ta, mỗi nửa năm cần ta thả chú cho ngươi, bằng không hôn phi phách tán, trở thành một bộ xác chết di động.
Dư quang trong mắt Tả nhi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi chậm rãi bò dậy, mùi vị thống khổ vừa này phát ra từ tận linh hồn khiến cho tới hiện giờ nàng vẫn cảm thấy tay chân nhũn ra, dư kình vẫn còn chưa hết, thỉnh thoảng thân thể vẩn run lên một đợt, mùi vị thống khổ này mãi mài nàng cũng không muốn trải qua thêm một lần nữa.
Nàng đã ý thức được chính mình trúng bẫy của Doanh Nguyệt, vốn nàng còn muốn khống chế Doanh Nguyệt để chỉnh hợp thế lực tàn dư của Doanh gia, nào ngờ không trộm được gà còn mất nắm gạo, không ngờ bên người Doanh Nguyệt còn có cao nhân như vậy, không khỏi cười thảm nói:
- Tiểu thư, người này là ai?
Doanh Nguyệt biểu hiện phức tạp nhìn nàng- Sư phụ của ta! - Sư phụ?
Tả nhi ngạc nhiên, không ngờ Doanh Nguyệt có vị sư phụ như vậy, phỏng chừng là chuyện sau này, quay đầu nhìn về phía Hổ Lâm:
- Phụ Hồn chú? Đây là lần đầu lão thân nghe nói tới thứ này, với thủ đoạn của tôn giá ắt không phải hạng người vô danh, không biết tôn tính đại danh của tôn giá?
Tuy rằng tay chân vẫn đang nhũn ra, thân thể thỉnh thoảng vân run lên, nhưng không hô là người từng trải, nàng vẫn có thể duy trì sự trấn định.
Hổ Lâm lạnh nhạt nói:
- Người đời gọi ta là Yêu tăng.
Tả nhi ngần ra, nghĩ tới bóng người kim quang vừa rồi dường như không có thân thể, lại thêm hiện giờ chuyện khiến cả thiên hạ sôi sục, huyên náo mọi người đều biết, lập tức có chút giật mình, con ngươi co rút lại, trong thời gian ngắn khó mà bình tĩnh được, kêu thất thành nói:
- Hả, ngươi là Yêu tăng Nam Ba?
Hổ Lâm bình tĩnh nói:
- Năm đó người trong thiên hạ chỉ sợ hãi vũ lực của ta, đại đa số mọi người đều biết không chọc ta không có chuyện gì. Hiện giờ người trong thiên hạ tuy rằng đại thể đều chưa thấy ta, mọi người vốn không quen biết cũng không liên quan tới nhau, nhưng dường như đều rất sợ ta, đúng là lời nói đáng sợ, xem ra có người hi vọng cả thiên hạ vĩnh viễn đối địch với ta, mưu đồ tự vệ, là địch thì là địch, vậy thì sao chứ?
Tả nhi lúc này khó lòng bình tĩnh để cân nhắc ý trong lời của Yêu tăng Nam Ba, nuốt một ngụm nước bọt, từ từ nhìn về phía Doanh Nguyệt, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, vị tiểu thư này sao có thể trở thành đệ tử của Yêu tăng Nam Ba?