Phi Thiên

Chương 3378: Mình không phải mình, hắn không phải hắn (1)

Hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn.

Không có phản kháng theo quy củ, không có trình tự bắt lấy, khắp nơi đều là người chạy loạn, loạn thành một đoàn.

Hai người Thanh Phật quay về, tình hình trước mắt khiến hai người càng thêm khó coi đến hiện giờ hai người sao có thể không biết đây là cái bẫy của Yêu tăng Nam Ba.

Cái gọi là thần hồn bị tiếng chuông áp chế hóa đá ba ngày vốn chỉ để che dấu tai mắt người ta, trận pháp loại bỏ thì thức tỉnh càng nhanh hơn, nhưng trong mắt hai người xem ra, đây chính là hậu chiêu Yêu tăng Nam Ba lưu lại. Hiển nhiên Yêu tăng rất rõ một điểm, bất kể ai muốn giết hắn đều phải loại bỏ phong ấn trước tiên, hắn giả tạo hóa đá ba ngày để đánh lừa kẻ địch, bất kể có tác dụng hay không đều lưu lại chút cơ hội thoát thân.

Hai người luôn tin chuyện này, cho rằng Yêu tăng sẽ bị hóa đá ba ngày, sau khi phá trận họ có thể thuận lợi giải quyết Yêu tăng, do đó yên lòng phá bỏ đại trận, kết quả trận Vừa phá, Yêu tăng lập tức tỉnh lại.

Cái gọi là niêm phong thính thức là có thể tránh khỏi Tác mệnh Phạn âm ảnh hưởng cũng là giả, giống như Phật chủ từng nói Yêu tăng sử dụng Tác mệnh Phạn âm đã đạt tới cảnh giới mới, có thể thông qua ý thức để khống chế một người. Nhưng Yêu tăng ngay từ đầu không hề làm thế, khiến hai người lầm tưởng hắn chỉ có thể thông qua thính thức để khống chế, lầm tưởng niêm phong thính thức sẽ không bị ảnh hưởng. Kết quả là họ an tâm lưu nhân mã ở lại, ngoại trừ thủ hộ phong ấn tránh có người quấy rầy cũng là lo lắng khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn lập tức sẽ có lượng lớn nhân mã hỗ trợ.

Ai ngờ điểm then chốt để Yêu tăng thoát thân chính là dựa vào những nhân mã này, sức mạnh phòng vệ nghiêm mật hai người bày xuống chính là trợ lực lớn nhất của Yêu tăng.

Đến hiện giờ đã không khó đoán được dụng ý khi Yêu tăng Nam Ba đọc Vô gian đại pháp và Thanh thiên hoàn vũ công, Yêu tăng sợ vẫn bị phong ấn, nếu như bị Thiên Đình và Phật giới liên thủ sức mạnh thủ hộ phong ấn, cho dù hắn có thể khống chế vài tên thủ vệ cũng vô dụng, người ngoài căn bản không có cơ hội loại bỏ tòa đại trận phong ấn này, chỉ e mãi mãi hắn cũng không có cơ hội thoát thân.

Vì lẽ đó hắn muốn sáng tạo cơ hội. Vì lẽ đó hắn muốn kích thích hai người bọn họ, mở miệng ra là chửi bọn họ ngu xuẩn, vì lẽ đó hắn công khai đọc Vô gian đại pháp và Thanh thiên hoàn vũ công, chính là vì muốn hai người lo lắng công pháp bị tiết lộ ra ngoài, mau chóng loại bỏ phong ấn giết hắn, hắn mới có cơ hội thoát thân.

Tình hình hỗn loạn trước mắt khiến hai người Thanh Phật biết mình đã phạm phải sai lầm trí mạng.


Phá trận không sai, công pháp hai người tu hành có thể hoàn toàn tiêu diệt thân hồn Yêu tăng, thân hồn Yêu tăng đối mặt với hai người căn bản không đường có thể chạy trốn, sai chính là họ không nên lưu lại quá nhiều người, bọn họ đánh giá Yêu tăng cao quá mức, thậm chí trong tiềm thức sinh ra sự sợ hãi, do đó mới khiến lỗ hổng lớn như vậy xuất hiện.

- Bệ hạ, xảy ra chuyện gì? Hạ Hầu Lệnh mặt mày lo lắng chắp tay hỏi Thanh chủ, Thanh chủ vẻ mặt âm trầm đáp:

- Thần hồn Yêu tăng chạy thoát.

Đám người bên cạnh lập tức mặt cau mày nhíu, xem động tĩnh này đã đoán được, chỉ là không dám xác nhận, hiện giờ quả nhiên là thực.

Hạ Hầu Lệnh sợ hãi kêu lên.

- Bệ hạ và Phật gia tự thân xuất mã, sao có thể có chuyện đó?

Thanh chủ bổng nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, đúng là không còn lời nào nói hay sao, cũng không thể để hắn và Phật chủ thừa nhận trước mặt mọi người rằng hai người ngu xuẩn làm Yêu tăng trốn thoát chứ?

Hạ Hầu Lệnh không thể không câm miệng lại, trong lòng bàng hoàng, không ngờ chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Hắn không dám tưởng tượng Yêu tăng Nam Ba sẽ trả thù Hạ Hầu gia như thế nào, có cừu oán với Yêu tăng Nam Ba trên đời này còn tồn tại e rằng chỉ còn mỗi Hạ Hầu gia, ngay cả Thanh chủ và Phật chủ trong mắt Yêu tăng mà nói chỉ e cũng không tính là kẻ thù gì cả.

Đại quan hò hét, vây đuổi chặn đường, giống như một trò hài kịch, cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.


Đám người Thanh chủ đã trở lại tinh cầu phong ấn. Tinh thân đại trận đã bị phá, lực lượng phong ấn đã biến mất, nơi này và tinh cầu phổ thông có thể ở được không khác gì nhau.

Hẻm núi bị chôn vùi trong đống đổ nát được đào lên, tòa chùa miêu quỷ dị đen nhánh kia hiện ra chân thân.

Đám người Hạ Hầu Lệnh và Hạo Đức Phương không nhịn được chạy vào nhìn, dấu vết chiến đấu bên trong rất rõ ràng, thi thể một đám cao thủ quân Cận vệ ở bên trong, mỗi người ở đây đều trải qua thủ đoạn của Thanh chủ và Phật chủ, đều biết đám người này chết dưới thủ pháp của hai người.

Kết quả vây bắt cuối cùng cũng mang về viên tinh cầu này, giết hơn ba mươi vạn, bắt tương đối khó khăn, chỉ được hơn mười vạn, người của đủ các thế lực, có mấy chục vạn người chạy thoát. Không phải là mọi người Vô năng mà do sự việc xảy ra quá mức đột ngột, tuy rằng số người đông đảo nhưng vì hổn loạn mà không kịp trở tay.

Phật chủ lệnh cho tất cả mọi người tập trung, ngay cả thi thể cũng đặt ở cùng chỗ.

Cuối cùng Phật chủ và Thanh chủ đồng thời bay lên không trung, nhìn xuống mấy chục triệu nhân mã phía dưới.

Mấy chục triệu nhân mã phía dưới ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy quanh thân Phật chủ hư không bị xé rách, giống như một bóng người cự phật, hai tay tạo thành chữ thập, phát ra âm thanh chấn động:

- A... Di... Đà... Phật... Xá!

Từng tiếng từng tiếng như nện vào trong lòng, hơn mười vạn người bị bắt lấy đều run lên, trong nháy mắt tỉnh trở lại.

Thanh chủ nhìn chằm chằm đám người phía dưới có chút thất vọng, vốn hắn còn ôm chút hi vọng thân hồn Yêu tăng bị bắt lấy, ẩn thân trong số những người bên dưới.

Bóng dáng xé rách hư không quanh thân biến mất, Phật chủ sau khi thu công nhìn Thanh chủ, trong lòng hai người đều có chút bất đắc dĩ, cảm giác đắng chát không thể dùng lời diễn tả được.

Vẫn để cho tên Yêu tăng kia trốn thoát!