Phản ứng của hai người Thanh Phật có chút giật mình.
Trước kia nghe Thiên Kiếm bẩm báo. Yêu tăng hóa đá một lần nữa là chuyện ngày hôm qua, theo lý mà nói mỗi lần Yêu tăng hóa đá rồi phá xác ra cần ba ngày, điểm này là từ Thiên Kiếm tự mình nghiệm chứng, hơn nữa tin tức từ miệng Tam vì Yêu hồ cũng như vậy, đều nói cần ba ngày mới có thể phá xác khôi phục.
Lần này sao chưa tới một ngày đã sắp phá xác? Đặc biệt là vào lúc này.
Hơn nữa bầu trời không ngừng có thiên thạch phóng xuống, thỉnh thoảng đánh lên chùa miêu tạo thành tiếng chuông, nhưng vẫn không thể ngăn cản thần hồn hóa đá rạn mứt.
Tình cảnh này, hai người không khỏi ngạc nhiên lẫn nghi hoặc, chẳng lẽ là do trận phá? Thế nhưng thần hồn Yêu tăng cũng không có pháp lực lẽ nào tên Yêu tăng này vẫn luôn giả bộ sao? Nếu thực sự đang giả bộ. Vậy vì sao phải giả bộ? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy vẫn lưu lại hậu chiêu giả bộ? Chẳng lẽ tên Yêu tăng này có ý đồ gì?
Thanh Phật biểu hiện nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào bên trong, hận không thể lập tức xông vào động thủ, nhưng áp chế pháp lực trên hai người đang chậm rãi buông lỏng, vẫn chưa hoàn toàn buông ra.
Thanh chủ một cước đá bay một tảng đá dưới chân tảng đá bay đánh vào cửa hư không, gợn sóng xuất hiện, phản lại, ầm một tiếng đánh tảng đá thành bột mịn, nhưng uy lực không lớn như trước.
Chuyện này mang ý nghĩa uy lực phong ẩn cấm chế cũng giảm nhiều, thể nhưng cấm chế vân còn tại đó, băng pháp lực chưa khôi phục của hai người chưa hẳn có thể vọt vào.
Hai người nhìn chăm chú vào bên trong chuẩn bị sẵn sàng xông vào bất cứ lúc nào.
Thần hồn hóa đá đang nứt ra bên trong chùa miếu đột nhiên banh hai chân vươn mình năm trên đất răng răc, một chiếc chân tỏa ra kim quang lộ ra.
Vù! Thần hồn hóa đá đột nhiên gắng gượng đứng thẳng trên đất, tượng đá Yêu tăng Nam Ba đối diện hai người ngoài cửa, hoa văn rạn nứt trên người ngày càng nhiều, kim quang ngày càng mạnh mẽ, từng mảng đá vỡ dần dần rơi ra, đập xuống đất vỡ vụn, hóa thành khói, không thấy bụi đâu, biến mất.
Hình dáng tỏa ra kim quang dần hiện ra, đôi mắt lửa có mặt không tròng lập lòe, ánh mắt khiếp người, còn mang theo vài phân sắc bén trước đây không có.
Hai người Thanh Phật không biết là liệu có phải ảo giác của mình hay không nhưng ánh mắt lửa kia nhìn bọn họ giống như giun dế.
Tất cả đá vụn rơi xuống, kim thân của Yêu tăng Nam Ba hiện ra, phóng ra tiếng nói âm âm:
- Xem ra các ngươi đúng là đã phá trận, nói vậy vận dụnggg không ít người.
Thanh chủ cũng không thèm nhìn, phất tay đánh bay một khôi đá rơi về hướng mình, lạnh lùng nói:
- Hôm nay chính là giờ chết của ngươi!
- Giờ chết của ta?
Yêu tăng Nam Ba hỏi ngược lại một câu, ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười càn rỡ, cười khiến hai người Thanh Phật cảm thấy chột dạ, vất vả lắm mới ngừng cười lại, hắn nhẹ nhàng lắc đầu than thở:
- Nói các ngươi là đồ ngu, các ngươi còn không tin, chỉ bằng hai thằng ngu các ngươi sao có thể giết nổi ta. Hai tay tạo thành chữ thập, phát ra tiếng Phạn âm nỉ non - Mể ma ni ông...
Hai người Thanh Phật không biết hắn đang giở trò quỷ gì, nhưng bắt đầu cảnh giác cao độ, nhìn xung quanh, không thấy những người khác có bất kỳ chuyện gì khác thường.
Đá từ trên vách núi lăn xuống thưa dần, mặt đất chấn động dần ổn định lại, gần như trong chớp nhoáng này, hai người cảm thấy trong cơ thể ầm một tiếng, pháp lực áp chế cuối cùng cũng biến mất.
Thanh chủ phất tay nhấc một tảng đá lớn trên mặt đất lên, đánh về phía cửa chùa miêu thăm dò.
Ầm! Nhưng có một thân ảnh đột nhiên giết tới, một chiêu kiếm đánh nô đá, đá vụn bay loạn, có chút bắn vào trong chùa miều, không có bất kỳ ngăn trở nào.
Không nghi ngờ chút nào, đại trận phong ấn đã bị phá. Thần hồn Yêu tăng Nam Ba đứng trong chùa miếu thờ ơ không động đậy, không hề có ý định chạy trốn. Hai người Thanh Phật giật nảy mình, chỉ thấy Thiên Kiếm giờ thanh cự kiếm khổng lồ trong tay lên, hai mắt đỏ bừng, ngăn trước cửa chùa miếu.
Không chỉ là Thiên Kiếm, cả đám đại tướng bay tới, ngăn trước cửa chùa miêu tất cả hai mắt đỏ bừng, nhìn chăm chăm vào hai người.
Xung quanh ngày càng nhiều người vây quanh, ý đồ vây kín hai người.
Vừa nhìn phản ứng của mọi người, hai người Thanh Phật trong nháy mắt hiểu ra những người này đều bị Yêu tăng khống chế, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, không phải là đã phong kín thính thức sao? Sao vẫn bị khống chế?
Cho dù đoán được những người này bị khống chế, nhưng Thanh chủ vẫn không kìm được hét lớn một tiếng:
- Các ngươi muốn làm gì? Muốn tạo phản sao?
Không ai trả lời, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm hai người.
Yêu tăng Nam Ba tay tạo thành chữ thập ở trong chùa miêu thờ ơ không để ý tới động tĩnh bên ngoài, chậm rãi xoay người đi bộ vào sâu trong chùa miêu đi lại trầm ổn, không chút hoang mang.
Đã đến mức này hai người Thanh Phật sao có thể để cho thần hồn Yêu tăng Nam Ba thoát thân, không quản có phải người của mình hay không, trong nháy mắt hai người lao ra, ác chiến với đám đại tướng canh giữ trước cửa chùa miếu.
Tiếng nổ ầm ầm vang, vách núi chân động, một lần nữa đá lại lăn xuống, vách núi bắt đầu đổ sụp.
Những người ở cửa căn bản không ngăn được hai người Thanh Phật.
Ầm! Thiên Kiểm và Thanh chủ chạm nhau một trưởng. Thanh khí phun trào giống như dao sắc rót vào trong cơ thể Thiên Kiếm, Thiên Kiếm chấn động bay ra ngoài, hai mắt to ra, dường như đang khôi phục tỉnh táo trở lại, cả người trong nháy mắt như tờ giấy, người còn chưa va vào vách tường phía sau, còn đang lơ lửng giữa không trung đã bị thanh khí lợi nhận ở trong cơ thể tách rời thành nhiều mảnh.
Ngay khi hai người giết tiến vào trong chùa miếu, cửa sổ tầng hai chùa miếu bị đẩy ra, thần hồn Yêu tăng Nam Ba hóa thành một vệt sáng bắn ra ngoài. Tiến vào trong đại quân ở ngoài, đánh vào một tên đại tướng trước mặt, lưu quang màu vàng trong nháy mắt hòa vào thân thể, tên tướng lĩnh kia lặng lẽ lui vào sâu trong đoàn người.