Hai mắt Hắc Thán nhắm lại, thản nhiên đỡ một kích này, mở mắt ra lập tức vẫy đuôi đắc chí nói:
- Lão tạp chủng, đang gãi ngứa cho ta sao? Ngươi có tin ta sẽ hủy đi ao Long diễm này không?
Thấy hắn không có việc gì, Miêu Nghị có chút kinh ngạc, không biết thực lực của Hắc Thán hiện giờ đã tới mức nào.
- Ngươi dám?
Đầu rồng liệt diễm gần lên.
Hắc Thán cười gian nói:
- Ngươi đang cầu ta sao?
Miêu Nghị quay đầu lại quát:
- Câm miệng, không được vô lễ với long thần đại nhân!
Hắc Thán lập tức giải thích:
- Đại nhân, ngươi không biết lão tạp chủng này đáng giận như nào đâu. Trước kia ta đánh không thắng luôn bị hắn khi dễ, làm nhục, hiện giờ hắn không làm gì được ta, chúng ta cũng không cần sợ hắn. Hiện giờ hắn chỉ có thể giả vờ mạnh miệng mà thôi, mỗi lần chờ khi ta ra tay thật sự, sắp hủy đi ao Long diễm của hắn, hắn lại lập tức chịu thua cầu ta, ta chướng mắt nhất chính là lão tạp chủng không muốn uống rượu mời mà chỉ muốn uống rượu phạt này.
Đầu rồng liệt diễm giận dữ nói:
- Đồ bò sát đáng chết, nhàm chán chạy tới lảm nhảm không dứt, bản thần cả đời này chưa từng thấy ai lảm nhảm nhiều như vậy, nhảm vài chưởng. Ngươi không nghe hắn tác quái ở nơi này, ngươi xem pho tượng trong điện đều đã bị hắn làm hỏng, hài cốt khi ta còn sống cũng bị hắn nghiền thành tro rốt, có thể nhẫn lại không thể nhẫn nhục!
Con mẹ nó! Ánh mắt Miêu Nghị nhìn cảnh tượng đổ nát trong điện, mồ hôi toát ra. Trước đây hắn đã cảm nhận được Hắc Thán dông dài, huống chi tính tình của Hắc Thán hắn rất rõ, tọa kỵ này của hắn không hề có chút nhân phẩm. Vì vậy hắn có thể tưởng tượng khi mà đầu rồng Liệt diễm không thể làm gì được Hắc Thán, nó sẽ hung hăng càn quấy tới mức nào, đoán chừng lão Long thần này cũng bị giày vò tới kiệt sức. Chỉ có điều Miêu Nghị vẫn có phần bao che khuyết điểm nói:
- Tiền bối, hắn không hiểu chuyện, ngài chớ so đo với hắn.
Đầu rồng liệt diễm:
- Ta không so đó với loài bò sát, Bất Diệt thiên cốc không chứa loại bại hoại như vậy, ngươi lập tức mang hắn đi!
Hắc Thán cười xấu xa nói:
- Lão tạp chủng, ngươi nói ai là bại hoại?
Móng vuốt đưa ra ngoài, muốn ra tay với ao Long diễm.
- Dừng tay!
Đầu rồng liệt diễm kêu lên.
- Dừng tay!
Miêu Nghị cũng vội vàng quát.
- Ha ha!
Hắc Thán tươi cười thu hồi móng vuốt lại, tràn đầy vẻ đắc chí, dường như rất thích nhìn dáng vẻ cầu khẩn của Long thần.
Đầu rồng Liệt diễm phát ra tiếng rên:
- Long vào nước cạn bị tôm đùa, nếu là năm đó, bản thần một trảo chụp chết hắn!
Hắc Thán lập tức kêu gào!
- Tới đi tới đi thử xem ai một trảo chụp chết ai!
Không đợi đầu rồng Liệt diễm nổi bào, Miêu Nghị chỉ vào Hắc Thán cả giận nói:
- Có lắm lời có tin ta để ngươi ở đây cả đời không?
- Ẹc...
Hắc Thán lập tức chịu thua:
- Đùa thôi đùa thôi, lão tạp chủng này cũng vậy, không có khiếu hài hước tì nào, thật mất hứng.
Dứt lời nó liền câm miệng, thoải mái gục xuống, cái đuôi to lớn thỉnh thoảng lay động.
Miêu Nghị thấy vậy, hỏi:
- Bàn tặc, ngươi vẫn không thể hóa thành hình người sao?
Hắc Thán lơ đễnh nói:
- Tạm thời còn chưa được, mấy trăm năm trước vừa mới tiến giai Chân long, chỉ có điều là chuyện sớm muộn.
Đầu rồng Liệt diễm hừ một tiếng:
- Rời Long huyệt ta xem ngươi hóa người như nào, cút mau đi!
- Lão tạp chủng...
Hắc Thán mắng một tiếng, định bò dậy thì bị Miêu Nghị từng mắt, lại gục xuống.
Miêu Nghị đưa mắt nhìn đầu rồng Liệt diễm, oán thầm không thôi, phát hiện lão già này miệng cũng đê tiện, biết rõ hiện giờ không thắng được Hắc Thán, ngoài miệng vẫn không chịu thua. cần gì phải chịu tội như vậy chứ, một số việc đều là do tự mình tìm mà thôi.
Kỳ thực Miêu Nghị cũng biết với tính tình của Hắc Thán. Hắc Thán có thể làm như vậy tuyệt đối là có quan hệ với thái độ của lão Long thần này với nó lúc ban đầu. Miêu Nghị thực sự muốn hỏi lão Long thần kia một chút. Vì sau ngay từ lúc đầu đã không chào đòn Hắc Thán như vậy, trước đó mắng qua Hắc Thán là loài bò sát, dù sao hiện giờ Hắc Thán đã tiến giai chân long, cũng coi như Long tộc, bỏ qua vấn đề nhân phẩm của Hắc Thán, thì nó thực sự chướng mắt vậy sao?
Miêu Nghị cảm thấy Hắc Thán cũng không tệ lắm, vẫn có chút ưu điểm, chỉ có điều đây cũng không phải vấn đề quan trọng cần tranh cãi, không cần phải phân cao thấp với lão Long này.
Hắn nhìn xung quanh hỏi:
- Con tiểu Phượng Hoàng kia đâu rồi?
Hắc Thán ngẩng đầu hỏi:
- Đại nhân hỏi con Điểu kê kê kia sao?
Miêu Nghị sửng sốt một chút, không phải gọi là Điểu kê sao? Giờ sao lại chuyên thành Điểu kê kê rồi? Hắn gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Hắc Thán đang nằm phun ra một ngụm long tức nặng nề, dường như có chút buồn bực nói:
- Đi rồi.
- Đi rồi sao?
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Đi đâu?
Đầu rồng liệt diễm cho hắn một câu trả lời thuyết phục:
- Trở về Cổ băng nguyên, ở đây chỉ thích hợp cho ấp trứng, tu luyện chính thích ở phượng sào thích hợp với nàng hơn, thỉnh thoảng nàng sẽ tới đây nhìn.
- À!
Miêu Nghị gật đầu, biểu thị đã hiểu:
- Sau này sẽ phải tới Phượng sào bái phỏng một chút.
Hắc Thán lập tức hưng phấn vẫy đuôi nói:
- Ta đi, ta đi với, đại nhân, ta dẫn ngài qua!
Đối với chuyện này Miêu Nghị không hề phản đối, ai nghĩ tới đâu rông Liệt diễm mỉa mai nói:
- Người ta căn bản không hề chào đón đồ bò sát như ngươi, cần gì đi tự tìm mất mặt?
Hắc Thán cả giận:
- Lão tạp chủng...
Nhưng chưa nói hết câu đã thấy Miêu Nghị trừng mắt, lại gục đầu xuống.
Miêu Nghị nhìn hai người, từ trong giọng điệu này nghe ra chút gì đó, dường như Hắc Thán và con tiểu Phượng hoàng kia có chuyện gì.
Không gian có phần im lặng, đầu rồng Liệt diễm chợt hỏi:
- Người trẻ tuổi, thế giới bên ngoài Hoang cổ nhưng năm nay có gì thay đổi?
- Thay đổi thì có một chút. Doanh Cửu Quang sụp đổ rồi...