Hoàng Phủ Đoan Dung châm chọc nói:
- Hóa ra bản tính của ngươi như vậy, quen thói ăn xong không dám nhận!
Miêu Nghị thầm đổ mồ hôi, nghe ra ý trào phúng trong lời màng, cười khổ nói:
- Rốt cục ngươi muốn như nào chứ?
Hoàng Phủ Đoan Dung:
- Dễ nói thôi, ngươi muốn bắt đầu từ con số không cũng được cửa hàng mới phải để ta chiếm hai phần mười cổ phần bù đắp sự tổn thất của ta.
Dựa vào cái gì mà há miệng đã đòi hai phần mười, nếu là người khác Miêu Nghị sẽ lập tức hạ lệnh đá đít đối phương khỏi đây, nhưng không thể làm vậy với vị này, Miêu Nghị than thở:
- Không phải là ngươi đang làm khó ta sao? Một khi ta làm như vậy với Quần Anh hội, những người khác tới ta từ chối như nào?
Hoàng Phủ Đoan Dung:
- Những người khác liên quan gì tới ta, ta tới đây để tìm ngươi. Ngươi làm ra chuyện này, việc này rơi vào đầu ta. Ta không tìm ngươi thì tìm ai?
Miêu Nghị than thở:
- Đây là chuyện của Quần Anh hội, không phải chuyện của mình ngươi, cần gì tích cực vậy, phía bên Thượng Quan Thanh ta sẽ ứng phó, không cần ngươi lo lắng.
Hoàng Phủ Đoan Dung cắn răng nói:
- Ngươi nói thì dễ lắm, chuyện cửa hàng vốn ta là quản sự, lợi nhuận là kết quả tốt nhất, ta ở trong nhà mới có tiếng nói. Nếu ta không có quyền lên tiếng trong Hoàng Phủ gia, đến lúc đó ta dựa vào đâu để con gái tiếp quản vị trí Đại chưởng quỹ? Ngươi cho rằng tài nguyên gia tộc lớn dễ cầm như vậy sao, một khi bị mọi người xa lánh, thậm chí còn không bắng người bình thường, ta không giúp nàng thì ai giúp nàng, chẳng lẽ hi vọng vào ngươi sao?
- Ồ!
Miêu Nghị không nói gì, việc này đúng là hắn đã không nghĩ tới, những chuyện tranh đấu trong gia tộc lúc nào cũng có, đã nhiều năm như vậy đúng là chính mình không cho Hoàng Phủ Quân Nhu thứ gì, lại dường như ngăn cản con đường của nàng. Bối cảnh của Hoàng Phủ Quân Nhu còn đó, hiện giờ chính mình cũng không có cách nào cưới nàng tới nơi này chăm sóc, hai người lại không tiện qua lại thường xuyên, dễ dàng bị người phát hiện. Cau mày do dự hồi lâu, Miêu Nghị thở dài, đáp:
- Không bằng như vậy, cho ngươi một thành cổ phần, được không?
Hoàng Phủ Đoan Dung cắn răng nói:
- Ngươi phát cơm cho ăn xin sao?
Miêu Nghị bất đắc dĩ nói:
- Trên đời này nào có suất cơm nào quý giá như vậy? Một thành cổ phần này cũng không phải cho không, để Quần Anh hội bỏ vốn ra đổi.
Hoàng Phủ Đoan Dung trừng hai mắt, đột nhiên đứng lên, tức giận nói:
- Hay cho Ngưu Hữu Đức ngươi, hôm nay xem như ta đã nhìn thấu ngươi rồi.
Miêu Nghị đứng lên theo, hai tay ra hiệu để nàng bình tĩnh đừng nóng.
- Không phải nể mặt ngươi, vậy ta không cho chút nào, Quần Anh hội cũng không có cách làm gì ta. Không sợ nói cho ngươi biết, Thượng Quan Thanh sai người tìm ta nói chuyện, ta đều không có phản ứng. Cho Quần Anh hội một thành là để ngươi có kết quả về báo cáo, một mặt khác, ta âm thầm chuyển một thành cổ phần khác cho Quân Nhu, tiền lời này hoàn toàn quy về cá nhân Quân Nhu, ta không thể để Quần Anh hội được lợi toàn bộ.
Hoàng Phủ Đoan Dung bĩu môi, trong nháy mắt hết giận, lại từ từ ngồi xuống, một thành sản nghiệp lớn như vậy đối với một cá nhân là một nguồn thu khổng lồ cỡ nào, bao nhiêu quyền quý muốn nắm lấy một thành cổ phần này không được con gái mình có thể đạt được, cả đời không lo ăn uống, hưởng mãi không hết, thầm nghĩ xem như tiểu tử này vẫn có chút lương tâm.
Quyết định việc này, Hoàng Phủ Đoan Dung cũng biết tới địa vị của Miêu Nghị hiện giờ thì chuyện cụ thể sẽ không đến lượt hắn bận tâm xử lý, phía sau ắt sẽ có người đi đàm luận với Quần Anh hội. Nàng bưng trà lên chậm rãi phẩm, đặt chén trà xuống, nhíu mày nói:
- Đây là lần đầu tiên ta tới đây, không ngại để ta đi dạo chút chứ?
Miêu Nghị cười nói:
- Ta tự mình bồi ngươi có được không?
Hoàng Phủ Đoan Dung đứng lên nói:
- Vậy cũng không cần, ngươi đường đường là Tổng đốc tự mình theo ta dễ dàng khiến người khác hoài nghi, phu nhân của ngươi đâu? Ta còn chưa đường hoàng tiếp xúc với nàng đi với phu nhân ngươi thăm thú xung quanh là được.
Nàng vẫn muốn tiếp xúc với Vân Tri Thu, xem tốt hơn nữ nhi mình chỗ nào, dựa vào đâu Vân Tri Thu đường đường chính chính hưởng thụ vinh hoa phú quý, nữ nhi mình chỉ có thể lén lén lút lút không dám để người khác nhận ra.
Miêu Nghị vội nói:
- Nàng đi ra ngoài làm việc, hiện không có nhà, vẫn để ta đi cùng ngươi đi.
Hoàng Phủ Đoan Dung cười lạnh nói:
- Sao hả? Cất giấu không dám để ta gặp, sợ ta nói hết sự thực ra sao?
Miêu Nghị cười khổ nói:
- Thật không có ở đây, ta không lừa ngươi, nếu không thì ngươi ở lại đây một ngày, hắn là nàng sẽ trở lại, khi đó ta sẽ bảo nàng đi dạo cùng ngươi, có được không?
Thấy hắn không giống đang nói dối, Hoàng Phủ Đoan Dung phất tay nói:
- Quên đi, ta chỉ thuận miệng nói thôi, thân phận của ta không tiện đi dạo ở đây, vẫn không quấy rầy thì tốt hơn.
Nói đi là đi, Miêu Nghị cũng chỉ ước gì nàng đi, sợ nàng gặp mặt với Vân Trị Thu trở về, vì tránh hiểm nên cũng không tự mình đưa tiễn, bảo Dương Triệu Thanh tiễn.
Mắt thấy bóng lưng nàng rời đi, Miêu Nghị đưa tay vỗ trán, một thành cổ phần này làm cách nào để chuyển sang danh nghĩa Hoàng Phủ Quân Nhu có chút phiền toái, không thể để người phát hiện, dùng cách nào cần phải nghĩ cho kỹ.
Hoàng Phủ Đoan Dung rời đi không bao lâu, lại có khách tới, có thể xem như khách quý. Khấu Tranh tự mình tới nhà bái phỏng.
Cho dù không có ân tình gì cùng Khấu gia, có điều danh phận còn đó, hơn nữa Khấu Tranh đường đường là Hầu gia, bề ngoài vẫn cần tiếp đón, đương nhiên Miêu Nghị lại phải tự mình nghênh tiếp.
- Đại ca có thể tới đây, đúng là khách quý mà, mời vào!
Bên ngoài phủ Tổng đốc, Miêu Nghị chắp tay chào.
- Ha ha!
Khấu Tranh cười lớn vổ bả vai hắn, trước mặt mọi người làm bộ từ trên cao đứng xuông, coi Miêu Nghị là tiểu đệ, nhìn xung quanh:
- Không vội, lần đầu tới đây, dẫn ta đi dạo xung quanh một chút.