Mùi hương tỏa ra, chim tước tụ tập trên bầu trời, dưới đất thú trùng bò đầy, đám thủ vệ bên ngoài Ly cung kinh ngạc nhìn về hướng này.
Đám người Thượng Quan Thanh nhìn đông lại nhìn tây.
Thanh Chủ thi pháp dừng đốt, tay áo vung lên, sóng dao động hình cầu lấy hắn làm trung tâm tỏa ra, côn trùng dưới đất và chim tước trên trời bị sóng khí vô hình đánh tan.
Nhìn cây trâm gài tóc cháy khét trong tay, Thanh Chủ xoay người lại đối mặt với mấy người, quơ quơ trâm gài tóc trong tay, trong mắt tinh quang lóng lánh, tràn ngập hưng phấn.
Mấy người hiểu rõ ý của hắn, đây là thật, thật sự là Bất Hủ mộc trong truyền thuyết.
Thượng Quan Thanh nâng sách cổ cười nói:
- Chúc mừng bệ hạ, hoàn toàn phù hợp với đặc thù của Bất Hủ mộc trong sách cổ, hẳn là không sai.
Phá Quân nhìn hình vẽ trên sách cổ, kỳ quái nói:
- Bệ hạ, không biết sách cổ này là do người phương nào viết, người viết hẳn là đã tìm thấy Bất Hủ mộc, không biết có cầu được trường sinh không?
Thanh chủ lắc đầu:
- Trẫm cũng không biết là người phương nào viết.
Phá Quân nhìn chằm chằm sách cổ, tiếp tục nói:
- Theo giải thích trên sách cổ, Bất Hủ mộc còn có tác dụng phụ, uống máu mới có thể trường sinh, một khi ăn nhầm, toàn thân sẽ xơ cứng thành gỗ, bất hủ theo một phương thức khác.
Thượng Quan Thanh cười nói:
- Ai sẽ ngu ngốc mà đi gặm gỗ, phía trên có nói rồi, mở một miệng vết thương trên cây, có máu nhỏ ra, uống đầy một bát lớn là có thể đạt được trường sinh. Thanh Chủ mạnh mẽ nói:
- Cao Quan, tạm thời dừng mọi việc có thể dừng, tập trung sức mạnh làm việc này, thẩm vấn ba người kia cho rõ, phải tra ra Thiên Cốc môn bị ai cướp được đặc biệt là Tống Đạt, phải tìm ra hắn! Nhân thủ trong tay mấy người các ngươi cũng phải toàn lực phối hợp!
- Vâng!
Mấy người ôm quyền lĩnh lệnh.
Thanh Chủ vung trâm gài tóc trong tay lên:
- Bất Hủ mộc không phải chỉ có một bát máu trường sinh, chỉ cần có thể tìm ra Bất Hủ mộc, trâm hứa sẽ cùng các vị cầu trường sinh!
Đây xem như là một câu cổ vũ, hết cách rồi, một mình hắn bản lĩnh to lớn hơn nữa, tu vi dù cao đến đâu, thực lực dù mạnh đến đâu cũng vô dụng, dựa vào một mình hắn không làm được việc này.
- Tạ bệ hạ!
Mấy người chắp tay cảm ơn. Cao Quan đột nhiên nói:
- Bệ hạ, e rằng có phiền phức.
Mấy người nhìn theo mắt hắn, chỉ thấy ở cửa biệt viện trên các dãy núi xung quanh cơ bản đều có người nhìn về phía bên này, hiển nhiên là bị động tĩnh khác thường khi này kinh động, phỏng chừng đã thấy.
Thanh Chủ trầm xuống, vừa này vì kích động nghiệm chứng sự thật giả của Bất Hủ mộc, nhất thời không nghĩ tới phương diện che dấu, che giấu hồi lâu cuối cùng lại bị chính mình làm lộ.
Không chỉ là hắn, mấy người ở đây khi này đều không bận tâm đến, chỉ than thở cho những người liều mạng chém giết để che giấu.
Bệ hạ, huynh đệ phía dưới có thể dừng chém giết che giấu được rồi.
Phá Quân buông tiếng thở dài.
Thiên Ông phủ đệ, Cấm viên, trong phòng cổ, Hạ Hầu Lệnh ngồi xếp bằng trên giường đột nhiên mở mắt:
- Có phải là Thanh Chủ cố ý bày nghi trận hay không, sao Thanh Chủ có thể công khai nghiệm chứng Bất Hủ mộc được?
Vệ Xu lắc đầu:
- Phía bên Cửu gia đã xác nhận ba người phụ nữ kia đã rơi vào tay Thanh Chủ, đã gặp mặt Thanh Chủ tại Ly cung.
Hạ Hầu Lệnh im lặng, xem ra trong Ly cung cũng có người Hạ Hầu gia.
Khấu Thiên Vương phủ, Khấu Lăng Hư bồi hồi trong rừng dừng bước, nghiêng đầu hỏi:
- Liệu có phải là Thanh Chủ bày nghi trận không?
Đường Hạc Niên cười khổ nói:
- Có phải cố ý bày nghi trận hay không đã không còn quan trọng, quân Cận vệ trốn giết kia đã dừng tay, không lục soát ra ba người phụ nữ kia trong tay bọn họ, phỏng chừng đã nhân hỗn loạn mà đưa đi, hiện giờ quân Cận vệ đang cảnh cáo yêu cầu chúng ta thả người.
- Vô dụng giữ lại làm gì? Thả thì thả đi!
Khấu Lăng Hư phất phất tay, lại chắp tay đi tới đi lui nói:
- Thiên Cốc môn, tra xem người Thiên Cốc môn ở đâu! Bất Hủ mộc chân chính không thể giữ ở trên người, tìm biện pháp nhìn chằm chằm người của Thiên cung, bọn họ ắt sẽ đi tìm.
- Vâng!
Đường Hạc Niên đáp.
Hạo Thiên Vương phủ, Hạo Đức Phương trong phòng vỗ bàn đứng dậy:
- Đáng ghét!
Tô Vận ở bên khuyên nhủ:
- Vương gia không cần buồn bực, trâm gài tóc và ba người phụ nữ kia chỉ là manh mối, vẫn có cơ hội.
- Ta không nói chuyện này!
Hạo Đức Phương cắn răng.
- Tiện nghi cho tên Ngưu Hữu Đức kia rồi!
Tô Vận hiểu ý của hắn, hắn không ngờ tới tranh cướp kết thúc nhanh như vậy, không công lại công khai phát ra lời thanh minh kia với toàn thiên hạ như vậy, sớm biết thì nhịn một hồi. Ngưu Hữu Đức lấy tấn công để áp chế hắn, khiến hắn rất không cao hứng, nhưng lời phân trần kia vừa mới tung ra, cả thiên hạ đều biết, lập tức trở mặt về tình về lý đều không ổn.
Tô Vận an ủi:
- Vương gia, bị Ngưu Hữu Đức bắt được cơ hội này cũng không có cách nào khác, huống hồ Thiên Cốc môn bị cướp trong cảnh nội Nam quân, chỉ e đây vẫn là trọng điểm đấu võ của thế lực khắp nơi, sự tình chỉ cần chưa kết thúc, tinh lực của mọi người đều dồn vào đây, tạm thời e rằng không ai muốn mọi chuyện ngày càng thêm rắc rối, một mình Vương gia tấn công tính ra không tốt. Lại nói, sau này chỉ cần có cớ thì không có cơ hội trừng trị hắn sao? Hiện giờ tìm kiếm Bất Hủ mộc vẫn nên là lựa chọn hàng đầu của Vương gia, phía bên Ngưu Hữu Đức tạm thời không cần để ý đến.
Hạo Đức Phương trầm mặc gật gật đầu.
Tiểu thế giới, Vô Lượng thiên, Lạc Vân phong, tuyết trắng mênh mông, gió lạnh rít gào.
Vân Tri Thu, Lâm Bình Bình, Tuyết nhi, ba người hạ xuống đỉnh núi, thi pháp tìm kiếm trong gió tuyết.
Vân Tri Thu trở lại tiểu thế giới vẫn không lập tức chạy tới đây, làm vậy quá lộ liễu, trước tiên tới Thiên Ngoại Thiên thăm Nguyệt Dao một chút. Hiện giờ Nguyệt Dao sống một mình tu luyện ở Thiên Ngoại Thiên, không ở cùng chỗ với Tần Vi Vi.
Sau khi tới Vô Lượng thiên, giao lưu với Tần Vi Vi, sau khi chính thức nghỉ ngơi mới lấy danh nghĩa thăm thú tới Lạc Vân phong. Diêm Tu ở trên đỉnh núi canh phòng:
- Phu nhân, là đây sao?
Tuyết Nhi đột nhiên hô lên.