Phi Thiên

Chương 3331: Sa lưới (2)

Tiểu đội hơn trăm người này có chút khiếp sợ, có người dám trắng trợn công kích nhân mã Thiên Đình như vậy, lập tức tham gia vây công.

Cũng có người nhanh chóng lấy ra tinh linh cầu viện.

Cũng có người lui lại một bên, không biết đang âm thầm liên hệ với ai.

Nhân mã phong tỏa tinh môn nhận được tin tức lập tức phái ra hơn mười tên cao thủ cảnh giới Thải liên, cấp tốc bay tới nơi này, phái ra ba vạn trong số mười mấy vạn nhân mã nhanh chóng đuổi theo, bên trong số người còn lại có không ít người lặng yên tránh lui sang một bên, lấy tinh linh ra không biết liên hệ với ai.

Cùng lúc đó, trong tinh không phía xa cũng có không ít nhân viên mặc thường phục tìm kiếm khắp nơi đột nhiên dừng lại, thu tinh linh trong tay, vội vàng bay nhanh tới nơi giao chiến. Một nhánh nhân mã quân Cận vệ dò xét gần đó dừng lại, hơn ngàn người nhanh chóng tập trung, vội vã chạy tới địa điểm giao chiến.

Nơi giao chiến, tướng lĩnh Thải liên cho dù có nhân mã giúp đỡ, nhưng vẫn không thể kháng trụ, bị giết tại chỗ, mười mấy tên quân tốt sợ hãi lui về sau.

Ba người Thường Hồng Mai vừa mới bị kéo ra, một người trong năm tên Thải liên trầm giọng nói: - Viện quân tới rồi, đi mau!

Năm người cấp τόc thu ba nàng đang sợ hãi lại. Sau khi cấp tốc chạy trốn lấy ra tinh linh cầu viện khẩn cấp.

Đám tướng lĩnh Thải liên phía sau mau chóng đuổi theo, người tu vi cao tốc độ nhanh, càng đuổi càng gần.

Cuối cùng, một tên tướng lĩnh nhảy vào giữa năm người, múa thương giận dữ giết, khóa chặt mục tiêu chính, cuốn lấy người thu ba người Thường Hồng Mai vào, bốn người khác không thể không liều mạng giải cứu.

Ba vạn đại quân phía sau mau chóng chạy tới.

Mấy tên thành viên quân Cận vệ nhanh chóng chạy tới, ngay khi tiến tới gần, hơn ngàn nhân mã hiện thân, Phá Pháp cung đồng thời xuất hiện, tướng thủ lĩnh gầm lên:

- Phụng thiên chỉ phá án, người chống cự giết! Giết!

Không để đối phương trả lời, Lưu Tinh tiễn đã bắn ra như mưa, chém giết tới.


Mấy vạn nhân mã đối với quân Cận vệ, lại thêm quân Cận vệ đưa ra thiên chỉ, đối với những người phía dưới không biết rõ mọi chuyện thì hiển nhiên khá có lực uy hiếp, có phần sợ chiến, lưu lại một đám thi thể, vội vàng lui về sau.

Quân Cận vệ như sói như hổ giết tới, mặc kệ đối phương có phải nhân mà Thiên Đình hay không, chém giết toàn bộ đám người giao chiến.

Ba người Thường Hồng Mai kinh hoảng không ngớt bị tìm ra, tướng lĩnh quân Cận vệ tóm chặt vạt áo trước ngực Thường Hồng Mai, trầm giọng nói:

- Ta là thống lĩnh quân Cận vệ Hoắc Diên Khánh, ba người các ngươi tên là gì? Dám có một câu nói dối, tru diệt cửu tộc.

- Thường Hồng Mai, Trác Tương Liên, Đoạn Ái Nhi.

Nhân mã Thiên Đình có đủ lực uy hiếp với ba người, huống chi nghe nói trước mắt là quân Cận vệ Thiên Đình, đối với các nàng mà nói thì đều là Đây chính là người mà bên trên không tiếc trả giá để tìm, hai mắt Hoắc Diên Khánh tỏa sáng, suýt chút nữa không kìm được bật cười, đại công tới tay, thu người, lại nhìn về bốn phía, giờ muốn đi cũng khó lòng thoát thân.

Mấy vạn nhân mã đã vây quanh bọn họ, tướng lĩnh của đối phương đã liên hệ với bên trên, nhận được mệnh lệnh của bên trên, mặc kệ đối phương là ai, cho dù là quân Cận vệ cũng phải giao người ra đây, nếu không giết không tha!

Mệnh lệnh này khiến tướng lĩnh dẫn đội có phần khiếp sợ, giết cả quân Cận vệ, bề trên muốn tạo phản hay sao?

Nhưng vẫn không thể cãi lệnh, chỉ tay vào đám người Hoắc Diên Khánh bị vây quanh:

- Ba nàng chính là nghĩa nữ của Hạo Thiên Vương, lập tức thả người!

- Nói láo!

Hoắc Duyên Khánh mắng chửi, giận dữ quát:

- Ta phụng ý chỉ của bệ hạ, bọn ngươi dám vây quanh, muốn tạo phản sao? Tránh ra!


Tướng cầm đầu trầm mặt quát:

- Quân Cận vệ há có thể vô duyên vô cớ giết huynh đệ Nam quân ta, nhất định là giả mạo, các huynh đệ, giết!

- Giết!

Hoắc Diên Khánh múa đao gầm lên.

Khoảng cách hai bên khá gần. Phá Pháp cung mất đi tác dụng, trong nháy mắt va chạm vào nhau.

Sức chiến đấu của quân Cận vệ quả thực mạnh mẽ, hai ba vạn nhân mã Nam quân vây quanh nhưng vẫn bị Hoắc Duyên Khánh dẫn theo hơn ba trăm người giết ra vòng vây, hơn bảy trăm quân Cận vệ bị chết trận, đại quân đuổi theo phía sau.

Nhân mã phong tỏa tinh môn cũng không phong tỏa nữa.

nhân vật khủng bố, lập tức dè dặt trả lời, sau khi nhận được lệnh từ trên nhanh chóng tập trung, vội vã đuổi theo.

Hoắc Duyên Khánh chạy trốn gian nan, không nói tới phía sau có lượng lớn truy binh, phía trước còn không ngừng có người không muốn sống lao ra xung kích ngăn cản bọn họ. Một đường chạy trốn này, bọn họ không tiếc dùng Phá Pháp cung mở đường, phàm là có người xông ra ngăn cản lập tức dùng Phá Pháp cung bắn giết.

Hoắc Duyên Khánh đã xác nhận cướp được ba mục tiêu.

Nhân mà quân Cận vệ ngàn người một tổ phân tán tìm kiếm khắp nơi trong Canh Ngọ vực vội vàng toàn lực tiến tới vị trí của Hoắc Duyên Khánh tiếp viện.

Theo phản ứng dây chuyền, tinh không Canh Ngọ vực dường như sôi trào, nhân mã các thể lực phái ra sưu tầm ở khắp nơi đều chạy về phía này.

Ngự viên Ly cung, Phá Quân chắp tay nói:

- Bệ hạ, ba cô gái kia đã bị một thống lĩnh tên Hoắc Duyên Khánh cầm đầu ngàn người cướp được từ trong tay mấy vạn nhân mã Nam quân, bây giờ đang phải đối mặt với nhân mà các phe vây đuổi chặn đường!

Tấu là một mặt, thời điểm cần khoe khoang thành tích của thụ hạ hắn cũng không hàm hồ, người dám liều mạng lập công cần phải biểu dương.

- Hoắc Diên Khánh? Được! Hoắc Diên Khánh khá lắm! Khá lắm! Phải trọng thưởng.

Thanh Chủ nhớ kỳ cái tên này, quay đầu sầm mặt nói với Thượng Quan Thanh:

- Truyền ý chỉ của trầm cho mấy lão già kia, dám vây công quân Cận Vệ, muốn tạo phản sao? Lệnh cho bọn họ lập tức ra lệnh cưỡng chế thủ hạ lui lại.