Lời này vừa ra, Vân Tri Thu và Dương Triệu Thanh ngây ngốc tại chỗ nhìn hằn, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn.
Vân Tri Thu nuốt nước bọt hỏi:
- Ngưu Nhị, không phải là ngươi vừa nói đùa chứ?
Phía trước nói không để ý là vì để phu quân an lòng, nếu thật sự có, có cô gái nào không muốn chính mình dung nhan vĩnh cửu? Không có thì thôi, có đương nhiên là vui mừng.
Miêu Nghị trầm ngâm suy tư nói:
- Chẳng qua là cảm thấy khá giống, có chút hoài nghi, không dám xác định, cho nên muốn để ngươi thu thập lời đồn trong truyền thuyết để kiểm tra thử.
Vân Tri Thu vội hỏi:
- Gặp ở đâu?
Dương Triệu Thanh trầm mặc một chút, chắp tay nói:
- Thuộc hạ còn có chút việc, xin cáo lui trước.
Hắn biết chuyện liên quan tới Bất Hủ Mộc không phải chuyện nhỏ, đây không phải bí mật tầm thường, hắn ở cạnh nghe có chút không thích hợp, muốn tránh đi. Tuy rằng hiện giờ hắn đã trở thành quản gia riêng cho Miêu Nghị, có điều Vân Tri Thu chủ trì việc nhà từ chối hắn tự xưng nô tài.
Vân Tri Thu ánh mắt sáng lên, lập tức đoán được ý của hắn, lúc này giơ tay ngăn cản lại:
- Triệu Thanh, ngươi cả nghĩ quá rồi, đều là người một nhà, không ai coi ngươi là người ngoài, không cần phải tránh đi, ở lại đây nghe một chút, giúp đại nhân nghĩ kế, khi về đừng nói cho ai là được.
Nếu như Miêu Nghị không nói ra những lời này trước mặt Dương Triệu Thanh, Vân Tri Thu cũng không lắm miệng. Dù sao Bất hủ mộc không phải bí mật bình thường, nhưng vừa rồi hắn đã có mặt, nàng sẽ không để Dương Triệu Thanh trong lòng có ý rời đi. Thân là nữ chủ nhân cái nhà này, đương nhiên nàng có phương pháp khống chế mọi chuyện, trong nhà không thể xuất hiện nhiều loạn chính là điểm mấu chốt của nàng.
Một câu này vượt qua thiên ngôn vạn ngữ, nếu là bình thường nói ra, Dương Triệu Thanh coi đây là lời thu mua lòng người. Nhưng chuyện này liên quan tới Bất Hủ Mộc, nhưng Vân Tri Thu vẫn không coi hắn là người ngoài, chuyện này khiến hắn thấy cảm động. Hắn nhìn về phía Vân Tri Thu, trong lòng cảm thêm kính phục lòng dạ vị nữ chủ nhân này, ý thức được rằng trong ngôi nhà này không ai có thể thay thể được địa vị của nữ chủ nhân, chí ít so sánh với những nữ nhân khác bên người Miêu Nghị, hắn ngày càng kiên định đứng bên phía Vân Tri Thu.
Đương nhiên đây đều là suy nghĩ ở trong tiềm thức của hắn, chính bản thân hắn cũng không nhận ra được.
Vân Tri Thu trong lòng sớm đã có ý định, bề ngoài nhìn như tùy ý nói ra, xem phản ứng của Dương Triệu Thanh, nhìn chăm chăm Miêu Nghị chờ câu trả lời chắc chắn.
Miêu Nghị trầm ngâm không nghĩ nhiều, vừa nghe lời này cũng phản ứng lại, nói với Dương Triệu Thanh:
- Không có chuyện gì đâu.
Vân Tri Thu đá bắp chân hắn một cái:
- Gấp chết ta rồi chàng mau nói là gặp ở đâu đi!
Dương Triệu Thanh âm thầm lưu tâm bốn phía, phòng ngừa có người tới gần đây nghe thây chuyện không nên nói, nói chung việc này hắn cố gắng chỉ nghe không nói.
Thời gian có chút lâu, Miêu Nghị đang cố gắng hồi tưởng lại, cười khổ:
- Không phải là đang suy nghĩ sao, nếu như nhớ không nhầm thì hình như là thấy trong tay Phong Bắc Trần.
- Phong Bắc Trần?
Vân Tri Thu thật thanh cùng Dương Triệu Thanh đưa mắt nhìn nhau.
Vân Tri Thu sau đó lại hỏi:
- Trên tay Phong Bắc Trần sao lại có Bất Hủ Mộc?
- Có phải là Bất Hủ Mộc không ta cũng không thể xác nhận, ta cũng chưa từng thấy cây nguyên vẹn...
Miêu Nghị dừng lại một chút, đột nhiên dở khóc dở cười nói:
- Nếu như đúng là Bất Hủ Mộc, bản thân Phong Bắc Trần rất có thể cũng không biết, cái cây kia đã bị Phong Bắc Trần chặt.
- Hả!
Vân Tri Thu và Dương Triệu Thanh đều kêu lên thất thanh.
Miêu Nghị gật đầu xác nhận:
- Hẳn là đã bị Phong Bắc Trần phá hủy.
Vân Tri Thu sau đó nghĩ đến điều gì, nghi ngờ không thôi nói:
- Ngưu Nhị, ý ngươi nói là tiểu thế giới có Bất Hủ mộc.
Miêu Nghị:
- Đã nói rồi, không biết có phải là Bất hủ mộc hay không, chỉ có điều hình như cũng sinh trưởng trong băng thiên tuyết địa.
Vân Tri Thu truy hỏi:
- Vị trí nào?
Miêu Nghị than thở nói:
- Hẳn là ở Vô Lượng thiên Lạc Vân phong.
Hắn nhớ mang máng năm đó khi Tần Tịch lộ bí mật này cho hắn nhắc tới Phong Bắc Trần chặt mộc cây ngọc thụ toàn thân trắng như tuyết trên Vô Lượng thiên Lạc Vân phong để đối phó hắn, hương vị của cái cây kia hình như có thể hấp dẫn động vật nhỏ, hắn nhớ mang máng chính mình từng thử, dường như là có huyết thống.
Vân Tri Thu và Dương Triệu Thanh câm nín không biết nói gì, nếu như đúng là Bất hủ mộc, chỉ bảo cầu trường sinh mà người đời có thể gặp không thể cầu này chẳng phải ở ngay trước mí mắt của họ mà họ không biết sao, chuyện này khiến người ta không biết nói gì cho phải.
Miêu Nghị cũng cảm thấy bất đắc dĩ, vạn nhất là thứ bảo bối kia. Vạn nhất đúng là bị Phong Bắc Trần phá hủy, vậy chẳng phải khiến người ta thổ huyết sao.
Đúng lúc này Miêu Nghị nhận được một tin khá là bất ngờ. Khấu Tranh đã lâu chưa từng liên lạc giờ lại liên lạc với hắn.
Miêu Nghị:
- Đại ca có việc?
Khấu Tranh mở miệng liền hỏi:
Ngươi và Thất muội vẫn tốt chứ.
Miêu Nghị buồn cười, đều sắp bức tử chúng ta còn hỏi thăm tình hình? Người có thể hư tình giả ý tới mức này, nhưng sau khi thầm mắng trong lòng, chính hắn cũng giả vờ hỏi thăm:
- Vẫn tốt, nghĩa phụ vẫn khỏe chứ?
Khấu Tranh:
- Vẫn là bị ngươi hỏi tới, phụ thân gặp phải chút phiên phức, có chút sầu lo, hi vọng ngươi có thể giúp đỡ.
Miêu Nghị:
- Chuyện của nghĩa phụ là chuyện của ta, chỉ cần ta giúp được, đại ca cứ nói.
Khấu Tranh đứng trong lòng thầm mắng, đồ ăn cây táo rào cây sung, nói thì nghe êm tai, khi chiếm cửa hàng Khấu gia không thấy ngươi nương tay. Có điều gật đầu với Khấu Lăng Hư đang ngồi ngay ngắn trong đình, biểu thị thái độ bên kia vẫn rất tốt.
Trả lời qua tinh linh vẫn rất ôn hòa:
- Nghe nói Phỉ Hoa tinh Thiên nhai đang xảy ra chút chuyện, người của Giám sát hữu bộ đang trắng trợn hành động, nhân mã của ngươi đang phối hợp Giám sát hữu bộ tra án?
Miêu Nghị biết trò vui tới rồi, khôi phục:
- Đúng là có việc này, dường như đang điều tra Bất Hủ mộc gì đó, cũng không biết là thật hay giả.