Phi Thiên

Chương 3325: Cầu trường sinh (2)

Cho dù là thật hay giả, Thanh Chủ lập tức lấy tinh linh ra, liên hệ với Phá Quân và Vũ Khúc, lệnh hai người nhanh chóng điều động cận vệ quân chạy tới phối hợp với người của giám sát hữu bộ.

Còn Thượng Quan Thanh cũng nhận được bẩm báo của Quần Anh, hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Thanh Chủ cất tinh linh, lập tức lệnh cho Thượng Quan Thanh điều động người của Quần Anh hội tới cùng phối hợp, đồng thời lệnh cho Thượng Quan Thanh đi thông báo với Hạ Hầu Thừa Vũ, bảo nàng lệnh cho nhân mã Thiên Nhai dốc sức phối hợp.

Không nhanh chóng tập trung sức mạnh không được, nếu thật sự xuất hiện Bất Hủ Mộc thì mấy vị phía dưới kia cũng sẽ chẳng thèm khách khí. Chuyện xảy ra ở địa bàn của người ta, đặc biệt là Hạo Đức Phương cực kỳ có lợi, người ta có thể điều động một lượng lớn nhân mã, đạt được mục đích rồi im ỉm thì ngươi có thể làm gì chứ?

- Bất Hủ Mộc?

Hạo Đức Phương đang lặng ngồi tu luyện cũng bật thốt lên, chẳng thèm để ý tới việc Tô Vận đột nhiên xông vào, lập tức trầm giọng nói:

- Lập tức ra lệnh cho đại quân phong tỏa tất cả tinh môn xung quanh, cấm những thế lực khác phái thêm người tham dự vào. Điều động tất cả nhân mã hiện có, phát hiện người nào khả nghi thì cứ bắt lại. Cho dù phải lật tung Tinh Không ấy lên thì cũng phải tìm bằng được người cho bản vương!

- Dạ!

Tô Vận nhanh chóng làm theo.

Hạo Đức Phương nhảy xuống khỏi giường ngọc thạch cũng chẳng còn tâm trạng tu luyện, tay vuốt chòm râu, trầm ngâm không nói.

Khấu Thiên Vương phủ, Khấu Lăng Hư trong đình cũng đứng bật dậy:

- Báo cho người biên kia, không tiếc bất cứ giá nào, tìm bằng được người cho ta!

Trong Tư Thục tiếng đọc sách đều đều vang lên, khi nhận được tin tức, Hạ Hầu Thác đang đối mặt với cả đám trẻ con cũng khó có thể bình tĩnh, chẳng thèm chống gậy mà bước nhanh ra khỏi Tư Thục nhanh chóng lấy tinh linh ra, hỏi:

- Chắc chắn là Bất Hủ Mộc?

Vệ Xu trả lời:

- Chưa thể chắc hắn, nhưng từ lời kể của những người tận mắt chứng kiến thì có khả năng rất lớn là Bất Hủ Mộc.


Y thuật lại lời của người tận mắt chứng kiến kia một cách cẩn thận.

Cả lông mày của Hạ Hầu Thác cũng dựng hết cả lên, nhanh chóng lắc tinh linh trên tay:

- Lập tức phái người đi tìm ba nữ nhân kia!

Mấy đứa nhỏ trong phòng thấy lão tiên sinh ra ngoài thì lập tức cùng nhau chơi đùa.

Vệ Xu:

- Nhị gia đã lệnh xuống dưới, nhưng lão nô sợ mấy vị khác sẽ không phối hợp!

Hạ Hầu Thác:

- Ngươi tự liên lạc với bọn họ, bảo bọn họ dốc sức phối hợp, lúc cần thiết thì có thể dùng thân phận cá nhân của ngươi để cảnh cáo bọn họ!

Vệ Xu:

- Lão gia, có sợ bẫy rập gì không?

Hạ Hầu Thác:

- Là thật hay giả thì cứ tìm được người rồi tính, nếu như chắc chắn là Bất Hủ Mộc thì lập tức liên lạc với ta!

Ðùa á, nếu thật sự tìm được Bất Hủ Mộc thì lão chẳng cần phải đau đầu về vấn đề người thừa kế nữa rồi!

Nhất thời, thế lực khắp Thiên Đình nghe được tin tức đều hành động!

Miêu Nghị cũng nhận được mệnh lệnh của Hạ Hầu Thừa Vũ, có điều sau khi Hạ Hầu Thừa Vũ chuyển giúp ý chỉ của Thanh Chủ thì lại hỏi:


- Ngưu khanh gia, bổn cung đối với khanh thế nào?

Miêu Nghị hơi sửng sốt, còn tưởng ý nàng là muốn hắn dốc toàn lực, hắn trả lời:

- Nương nương đối với thuộc hạ ân trọng như núi, thuộc hạ nhất định sẽ lệnh cho phía dưới hết sức phối hợp!

Ai biết hóa ra Hạ Hầu Thừa Vũ có ý hoàn toàn khác:

- Hết sức thì được! Nhưng không phải là dốc sức giúp bệ hạ tìm được đồ, ta muốn khanh nghĩ cách dốc sức ngăn cản bệ hạ có được Bất Hủ Mộc!

Miêu Nghị chưa kịp phản ứng, chả hiểu câu này có ý gì, hỏi:

- Sao lại thế ạ?

Hạ Hầu Thừa Vũ hỏi ngược lại:

- Nếu bệ hạ câu được trường sinh, thì làm gì còn chuyện thiên tử nữa, không còn gia thì sao còn lông?

Miêu Nghị lập tức hiểu rõ tâm tư của nữ nhân này, nếu Thanh Chủ có được trường sinh thì chuyện kế vị sẽ không còn nữa. Vậy thì tình cảnh của Thanh Nguyên Tôn cũng sẽ rất khó xử, không làm tốt thì mất mạng như chơi!

Miêu Nghị âm thầm rịn một tầng mồ hôi, xem ra nữ nhân này chỉ mong Thanh Chủ chết sớm một chút, ngay cả chuyện sau khi Thanh Chủ có Bất Hủ Mộc, nàng cũng sẽ có lợi cũng chẳng cần. Rõ ràng là đã chịu quá đủ cuộc sống hiện giờ rồi, không muốn nhẫn nhịn mãi nữa.

Miêu Nghị đã biết chuyện này ngoài tầm với của mình, đều ém nhân mã chuẩn bị điều động xuống, dựa vào những thuộc hạ kia ở Thiên Nhai thì căn bản không có chuyện đoạt được miếng ăn trước miệng hổ, có điều hắn cũng biết không thể từ chối. Nữ nhân này thà rằng không trường sinh cũng muốn thoát khỏi tình trạng hiện giờ, hắn cứ từ chối mãi thì chẳng phải sẽ đắc tội chết với nữ nhân này sao? Nữ nhân này không phải loại người rộng rãi lương thiện gì cho cam, lúc nên nghe theo ý của nàng ta thì tuyệt đối không được làm ngược lại. Có thể làm được việc hay không là một chuyện, có đồng ý hay không lại là một chuyện khác.

Hắn trả lời với vẻ vô cùng nghiêm túc:

- Nương nương yên tâm, điện hạ có thể kế vị hay không cũng có liên quan tới tiền đồ, thậm chí là mạng sống của ty chức, ty chức đương nhiên sẽ dốc hết sức lực, nhanh chóng tìm Bất Hủ Mộc dâng lên cho nương nương!

Hạ Hầu Thừa Vũ rất hài lòng với câu trả lời này, vì cổ Vũ Miêu Nghị, thậm chí còn báo cho hắn:

- Bổn cung không có hứng thú với thứ đó, nếu ngươi có thể tìm được Bất Hủ Mộc thì bản cung sẽ để ngươi giữ lại dùng, tóm lại là không thể để bệ hạ có được nó!

Cái gọi là vĩnh viễn xinh đẹp, nàng cũng chẳng động lòng, nàng biết trong cung thì nhan sắc của mình chẳng thấm vào đâu, chỉ thuộc dạng dưới đáy, cho dù có giữ mãi tuổi trẻ cũng chẳng sánh được với đám tiện nhân kia, không có được quyền lợi thì cứ tiếp tục sống như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chẳng bằng hứa đưa cho Miêu Nghị để khiến hắn có động lực dốc hết sức lực tìm kiếm, trên tay nàng cũng chỉ có nhân mã của Miêu Nghị này là có thể dùng.

Đương, nhiên, nếu như Miêu Nghị thật sự có thể tìm được đồ rồi dâng lên cho nàng thì nàng cũng sẽ không từ chối.

Sau khi hai người kết thúc liên lạc, Miêu Nghị thổn thức lắc đầu một tiếng, sau đó truyền lệnh cho người bên Thiên Nhai dốc sức phối hợp với người của giám sát hữu bộ, gọi là có cái để ăn nói là được rồi.

Trong Tinh Không, ba tỷ muội đã rời khỏi Thiên Nhai không dám dừng chân dốc sức quay về sư môn.

Thường Hồng Mai tưởng rằng chút khôn vặt của nàng là có thể thoát khỏi sự bám đuôi của đám người trong tửu lâu kia. Thấy không còn người đuổi theo, hơn nữa cũng đã chạy xa cả quãng nên cảm thấy hẳn là đã thoát khỏi nguy hiểm, cũng thở phào nhẹ nhõm phần nào. Chẳng biết rằng mình đã đánh giá thấp mấy thế lực của Thiên Đình, đặc biệt là khi tất cả các thế lực đều hành động, năng lượng ấy căn bản không phải thứ các nàng có thể tưởng tượng được.