Nghe thấy vậy, trong lòng Miêu Nghị mạnh mẽ co rút, quay lưng lại với người đó, cầm tinh linh đang run lên trên tay:
- Ta không hiểu lời này của Vệ tiên sinh có ý gì.
Mấy người Thanh Nguyệt thấy bóng lưng đứng trên vách núi của hắn, cũng không biết hắn có quan hệ gì với người kia.
Vệ Xu:
- Đắc tội với quá nhiều người chắc chắn sẽ có ngày gặp báo ứng! Nếu như Đại đô đốc nhất định phải giả bộ hồ đồ thì ta cũng hết cách. Ta chỉ nhắc nhở thiện ý rằng, nếu như ngươi thật sự có giao tình với Chính Khí Môn thì đừng hại bọn họ, để bọn họ tiếp tục kinh doanh cửa hàng, chẳng ai vượt qua được đồng tiền, bọn họ ắt sẽ bình an vô sự thôi. Tội gì phải để bọn họ bị chôn cùng Đại đô đốc chứ?
Miêu Nghị:
- Nếu như ta không giao ra thì sao?
Vệ Xu:
- Hoặc là Chính Khí Môn sẽ bị chôn cùng ngươi, tới lúc đó thì ta cũng có cái để ăn nói với mấy vị cổ đông của cửa hàng bên này, Chính Khí Môn bị bọn họ giết chết, không thể trách chúng ta được. Hoặc là bọn họ ra tay sai người đoạt lại Chính Khí Môn. Ngươi cảm thấy việc ngươi giao ra hay không giao ra sẽ có ảnh hưởng gì đối với ta bên này sao? Ta chỉ không muốn để Chính Khí Môn phải chịu đau khổ mà thôi... Không nói mấy lời thừa thãi nữa, bọn ta không muốn phải gây phiền phức, ngươi tự giác một chút đi.
Miêu Nghị:
- Ý tốt của Vệ tiên sinh ta xin chân thành khắc ghi.
Vệ Xu:
- Vậy ngươi bảo trọng nhé!
Cùng lúc này, trong thư phòng phủ Mão Lộ Nguyên soái, Bàng Quán lặng yên không nói, chắp tay đi tới đi lui trong phòng. Trần Hoài Cửu dùng ánh mắt dõi theo y.
Một lát sau, Trần Hoài Cửu lên tiếng:
- Đại soái, muốn người hay là muốn tài? Đã đến lúc phải quyết định rồi.
Bàng Quán dừng bước, ngẩng đầu thở dài:
- Chỉ có thể chọn một trong hai thôi ư?
Trần Hoài Cửu cười khổ nói:
- Đại soái, ngài cảm thấy Ngưu Hữu Đức có thể thoát khỏi nạn này ư? Nếu như ngài cảm thấy hắn có thể thoát được thì ngài có thể cần người. Nếu như ngài cảm thấy không tránh khỏi thì cớ sao phải lãng phí của cải chứ?
Bàng Quán cúi đầu suy nghĩ một lát, nghiêng đầu hỏi:
- Nếu như xin tài mà không được thì sao? Sau đó khi mọi chuyện vỡ lở, thì chẳng phải là hắn sẽ lập tức biết được ý đồ của ta sao?
Trần Hoài Cửu nói:
- Chuyện này không khó, nếu hắn không chịu thì chúng ta thuật lại sự thật cho hắn, vậy thì không hề đắc tội chút nào. Nếu như hắn chịu thì đồ vừa đến tay ta, diệt khẩu! Cho dù hắn có thủ hạ, không tiện diệt khẩu thì cũng không qua được một ải này!
Bàng Quang suy nghỉ hồi lâu, cuối cùng chầm chậm gật đầu, phất tay ra lệnh.
- Dạ!
Trần Hoài Cửu lập tức lấy tinh linh ra liên lạc với Miêu Nghị.
Bên này, Miêu Nghị vừa nghẹn một bụng tức giận khi nói chuyện với Vệ Xu xong thì Trần Hoài Cửu liên hệ tới. Điều này khiến hắn có chút bất ngờ, hắn mở tinh linh ra, hỏi:
- Trần quản gia có gì dặn dò?
Trần Hoài Cửu nói:
- Dặn dò thì không dám. Đại đô đốc, lão nô xin thông báo cho ngài một tin tốt, vùng đất Hoang Cổ Tử bên kia đã sắp xếp xong cả rồi, ngài có thể lập tức tiến vào lấy đồ.
Miêu Nghị ngẩn ra, cứ tưởng liên hệ để thông báo nhắc nhở gì đó, ai ngờ lại nói tới chuyện này. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, trả lời:
- Trần quản gia cũng phải biết rằng, ta vừa tiếp nhận mười triệu nhân mã ở chỗ này, thật sự quá nhiều việc phải làm, không thể đi được, hay là đợi một khoảng thời gian ngắn nữa đi?
Trần Hoài Cửu lập tức khuyên bảo:
- Đại đô đốc, ngài cũng biết, đi vào trong vùng đất Hoang Cổ Tử đâu phải dễ dàng. Bao nhiêu năm nay, Đại soái vất vả mãi mới tìm được một cơ hội, nếu như bỏ qua lần này thì không biết còn phải đợi tới khi nào mới có cơ hội tiếp theo.
Vừa nghe xong câu này, lửa giận trong lòng Miêu Nghị phừng phừng cả lên, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, Bàng Quán muốn mưu tài đoạt mệnh, giết hắn diệt khẩu!
Thật sự là thời cơ hẹn hẳn tiến vào vùng đất Hoang Cổ Tử quá khéo, hắn vừa biết chuyện có người muốn giết chết mình thì Bàng Quán bên kia lại hẹn hắn tiến vào vùng đất Hoang Cổ Tử. Hắn có muốn không nghi ngờ cũng khó, vì vậy hắn bèn giả bộ nói không có thời gian để thăm dò thử xem sao, quả nhiên đối phương muốn ra tay lắm rồi!
Nếu không phải vừa rồi được Vệ Xu báo trước thì e là hắn sẽ bị lừa. Bàng Quán muốn ra tay trước những người khác để lấy đồ về tay. Hẳn là Bàng Quan đã biết chuyện có người muốn ra tay với hắn.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Miêu Nghị lập tức lạnh hẳn đi, hắn trả lời:
- Trần quản gia. Bàng đại soái muốn giết người diệt khẩu sao?
Sắc mặt Trần Hoài Cửu hơi đổi, nhưng vẫn trả lời với vẻ chắc nịch:
- Sao Đại đô đốc lại nói thế? Sao Đại soái lại có thể ra tay với Đại đô đốc được chứ? Đại đô đốc chỉ cần có chút biện pháp dự phòng, nếu có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải chuyện tìm bảo vật của Đại soái sẽ lộ ra cả sao?
Miêu Nghị:
- Trong số nhân mã chuẩn bị tấn công U Minh Tổng đốc phủ hắn là có phần của Đại soái nữa nhỉ?
Lần này thì sắc mặt Trần Hoài Cửu hoàn toàn thay đổi, lão nhìn về phía Bàng Quán, cười khổ rồi nói:
- Hắn đã biết tin có người muốn ra tay với Tổng đốc phủ, e là lần này chúng ta đã chữa lợn lành thành lợn què rồi.
Bàng Quán kinh ngạc hỏi:
- Sao có chuyện đó được? Phía trên chỉ thông báo bên này chuẩn bị điều động nhân thủ trong âm thầm, phía dưới đã có ai biết chuyện này đâu? Làm sao mà hắn biết được chứ?
Trần Hoài Cửu cười khổ:
- Chắc chắn hắn đã biết rồi, hắn còn hỏi bên trong nhân mã tấn công Tổng đốc phủ có người của Đại soái hay không nữa. Nói vậy thì bên cạnh mấy vị Vương gia nhất định đã có kẻ để lộ tin tức. Chẳng phải hắn là thế lực mà Thanh Nguyên Tôn nâng đỡ cho Thanh Chủ sao? Có tin tức của Thanh Chủ thì biết được chuyện này cũng chẳng có gì là lạ.
Miêu Nghị lại gửi tin tới:
- Trần quản gia không lên tiếng, chẳng lẽ là vì có tật giật mình?
- Hắn hỏi có phải ta có tật giật mình hay không.
Trần Hoài Cửu cầm tinh linh lên, lại cười khổ với Bàng Quán.