Bây giờ nghĩ lại, vẫn là ta ánh mắt thiển cận, ở vị trí gia chủ quá lâu, hẳn là nên sớm một chút buông tay đứng xa một chút nhìn cho chúng nó thêm một chút thời gian, một đời không được, nói không chừng nhị đại trong biết toát ra người có năng lực cũng khó nói ta tại vị lâu quá nên không lo đến người kế vị, nói cái gì ma luyện đều là động tác võ thuật đẹp mắt, không được.
Vấn đề giống như vậy chẳng những tồn tại ở Hạ Hầu gia, mấy vị kia tranh nhau vui mừng cũng vô dụng, đại thụ càng lớn, dưới tàng cây càng tốt thì càng khó thấy hết dưới tàng cây cây nhỏ càng khó trưởng thành, đây là thiên đạo chí lý, trước mắt phú quý đều là lừa mình dối người, đại thụ ngã xuống, gian khổ tới, đều sẽ hoảng sợ mà xem hư thực!
Trong triều trên dưới cuối cùng đều phải đối mặt cảnh không người nối nghiệp, giờ giằng co đều là chuyện tiếu lâm, cuối cùng chỉ có thể là sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thay người cũ, một đời người làm chuyện một đời mà thôi. Vệ Khu ngươi phải hiểu, thời kì của ta sắp kết thúc, cuối cùng là muốn xem hậu nhân thế nào.
Vệ Khu yên lặng đi theo phía sau hắn nghe, xem như là nghe hiểu, chưa đến thời khắc Hạ Hầu gia chân chính đối mặt sinh tử, vị này sẽ không nhúng tay, chỉ ở bên cạnh nhìn, xem người của Hạ Hầu gia đau đầu, xem người của Hạ Hầu gia khóc, xem người của Hạ Hầu gia ở tỉnh phong huyết vũ trung giãy giụa cầu sinh.
- Ngươi trở về đi, cẩn thận đến đâu cũng có lúc bất cần, về sau không có sự đồng ý của ta không được phép đến.
- Vâng! Nhớ kỹ rồi.
Vệ Khu trưởng bái một cái, nhìn theo người dáng vẻ có chút cô độc đang chống gậy dần dần đi xa...
Dưới chân lảo đảo, bốn phía tối như mực. Doanh Vô Mãn có thể rõ ràng cảm giác được mình từ một nơi hắc ám đi tới một nơi hắc ám khác.
Phía sau đột nhiên có ánh sáng. Doanh Vô Mãn lập tức phát giác chính mình từ bên trong không gian trừ vật phóng thích ra ngoài, thân ở trong một cái thạch thất, phía trước bày một thạch quan.
Bỗng nhiên xoay người nhìn về nguồn sáng phát ra phía sau sáng, vô ý thức kinh sợ thối lui mấy bước, Diêm Tu trong tay cầm một viên dạ minh châu, khiến khuôn mặt chết trôi đó càng có vẻ âm u.
Doanh Vô Mãn lần nữa nhìn chung quanh, trầm giọng nói:
- Rốt cục muốn nhốt ta tới khi nào?
Diêm Tu khàn khàn nói:
- Doanh gia sụp đổ, Doanh Cửu Quang đã chết trận, đã không cân phải nhốt ngươi nữa.
Doanh Vô Mãn cười lạnh nói:
- Lấy chiêu này gạt ta vô dụng, nói thẳng đi, lại muốn muốn ta làm gì?
Hắn căn bản không tin Doanh gia có thể suy sụp.
- Không cần thiết lưu ngươi.
Diêm Tu nhẹ nhàng một tiếng, nâng tay khẽ vồ về hướng hắn, năm ngón tay sắc bén chậm rãi dài ra, cả người hắn quanh thân cũng tràn ra âm khí.
- Quỷ tu?
Doanh Vô Mãn mở to hai mắt nhìn thất thần, tựa hồ không thể tin sao có người có thể kiếm tu âm dương nhị pháp.
Mấy đạo quỷ khí lành lạnh từ bàn tay Diêm Tu đan vào ra, Doanh Vô Mãn pháp lực bị quản chế, tránh cũng không thể tránh, mấy đạo quỷ khí chui vào thất khiếu của hắn, cả người run rẩy, nhanh chóng bị quỷ khí bao vây.
Một tinh cầu hoang vu, Tả Nhi sừng sững đứng ở một đỉnh núi nhìn ra xa tinh không mênh mông, trong tay nắm thật chặc một chiếc tinh linh.
Vẫn như cũ không liên lạc được Doanh Cửu Quang, mặc dù nàng đã từ đường dây khác được biết Doanh Cửu Quang đã chết trận, nhưng trước khi thiên đình chưa công bố tin tức, nàng vẫn còn ôm một chút hy vọng, mà ngay vừa rồi, nàng nhận được tin tức, thiên đình đã chính thức chiêu cáo thiên hạ. Doanh Cửu Quang mưu phản đền tội, thủ cấp thị chúng!
Một lão hán tử lướt đến, đứng ở phía sau của nàng, ngữ âm run rẩy nói:
- Tả quản gia. Vương gia... Vương gia...
- Ta đã biết rồi.
Tả Nhi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, thời gian cùng Doanh Cửu Quang ở chung với nhau từng ly từng tí hiện lên trong đầu, làm sao cũng không nghĩ tới bá chủ một phương lại kết thúc như thế, trong một khắc khuynh đảo, ngã như vậy khiến người ta trở tay không kịp.
Lão hán tử nức nở nói:
- Vương gia vốn có cơ hội thoát thân.
- Nhìn chúng sinh hồi lâu, tình nguyện đứng chết, cũng không muốn sống tạm bợ!
Tả Nhi buồn bã nhắm mắt, lại là một tiếng thở dài, thu tinh linh hỏi:
- Doanh Nguyệt đã tìm được chưa?
Lão hán lắc đầu:
- Không tìm được, chỉ tìm thấy trên vách núi đá có vết khắc của Nguyệt tiểu thư, nói thay vì nghe người nhà cãi qua cãi lại, không bằng đi báo thù, nếu tất cả mọi người không tán thành, nàng đi một mình, nói không giết Thanh Chủ, Phá Quân, Võ Khúc, Hạ Hầu Lệnh, Đằng Phi, Thành Thái Trạch cùng Ngưu Hữu Đức, thề không làm người!
Tả Nhi cúi đầu cười khổ.
- Còn thấy không đủ loạn sao? Quả thực ngây thơ đến mực cười, chỉ mình nàng ta, những người đó người nào không phải tay cầm trọng binh, người nào nàng có thể chọc nổi, còn thấy Doanh gia người chết chưa đủ nhiều sao? Còn muốn chạy đi chịu chết...
Lão hán tử rưng rưng nhìn nàng:
- Tả quản gia, chúng ta làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, một gã hán tử chợt hiện tới, hô:
- Tả quản gia, nhanh đi xuống xem một chút! Lại cãi nhau rồi.
Tả Nhi bỗng nhiên quay đầu, nhanh chóng lắc mình đi.
- Ta là nhị ca, già trẻ có thứ tự từ lúc nào đến phiên ngươi?
Ngươi đã quên ngươi làm chuyện mất mặt ở thọ yến của Hạ Hầu Thác? Phụ thân sớm đã đem ngươi ném qua một bên, hạng người vô năng. Doanh gia đại thù còn có thể trông cậy vào ngươi tới báo hay sao?
- Ai là hạng người vô năng? Có vô năng cũng có năng lực hơn so với ngươi!
Chân núi, Doanh Vô Khuyết cùng Doanh Vô Chính đang tranh chấp kịch liệt, song phương phía sau là mẫu thân của hai người, tỷ muội cùng thể nhi, còn có một vài thiếp thất của Doanh Cửu Quang cũng chia làm hai bên, cách đó không xa hơn ngàn người yên lặng nhìn, đều là lần này theo tới hộ vệ. Doanh gia gia sự bọn họ cũng không tiện nhúng tay.
Tranh chấp không gì khác, chính là đã biết Doanh Cửu Quang chết trận, đang tranh nhau xem người nào nên kế thừa Doanh gia nắm quyền trong tay, tuy nói Doanh gia sụp đổ, nhưng có thể tưởng tượng tích góp tài sản to lớn lưu lại, người một nhà không có tài lộ khác, về sau chỉ có thể trông cậy vào khoản di sản này.