Phi Thiên

Chương 3272: Biến khéo thành vụng (1)

Nghe hắn vừa nói như vậy, Tần Tịch có chút hết hồn, nàng vốn là người trầm tĩnh, nếu không phải là vì nữ nhi căn bản sẽ không cuốn vào chuyện như vậy.

Nghĩ đến Phong Bắc Trần chính là chết ở trong tay Miêu Nghị, toàn bộ tiểu thế giới đều bị Miêu Nghị san bằng, thêm nữa lại lo lắng gây phiền toái cho Tần Vi Vi, có chút căng thẳng hỏi:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Dương Khánh:

- Tần Tịch, gặp chuyện không giải thích được, không thể để tâm vào chuyện vụn vặt mà suy nghĩ, trước tiên phải đưa ra dự định xấu nhất, lấy kết quả xấu nhất mà suy tính, như vậy tất cả dị thường đều có thể giải thích được. Như vậy hành động dị thường của Diêm Tu có thể giải thích, lúc thẩm vấn cho đám người Lý Mặc Kim lui là vì muốn che đậy quá trình thẩm vấn! Thẩm vấn sau đó lấy tội danh lập tức toàn bộ xử tử tại chỗ, cũng là vì che đậy quá trình thẩm vấn, cũng là che đậy kết quả thẩm vấn! Vì sao trước sau đều phải che đậy quá trình thẩm vấn? Trong đó tất có ẩn tình không muốn người khác biết, nhanh như vậy đã có kết quả, ta hoài nghi Diêm Tu có bí mật thủ đoạn gì chúng ta không biết, chân tướng đã bị Diêm Tu được đào lên! Vì sao lại muốn che đậy kết quả thẩm vấn? Giả thiết Diêm Tu đã moi ra chân tướng, như vậy thì tại sao muốn che đậy chân tướng? Đáp án rất đơn giản, giờ Miêu Nghị trở mặt với ta không thích hợp, lấy cớ xử tử những người liên quan, chính là để giấu chuyện này đi, không muốn để ta biết bọn họ đã biết chân tướng... Mọi thứ đều có thể giải thích được!

Mặc dù hắn nói rất hay rất rõ ràng, nhưng đầu óc Tần Tịch căn bản không cùng một cấp bậc với hắn, căn bản theo không kịp suy tư của hắn, vẫn là nghe có chút mơ hồ, cái hiểu cái không, nàng không cho là mọi thứ đều có thể giải thích, có chút không muốn chấp nhận kết quả này, hỏi:

- Ngươi không phải chắc chắc Phương Liêu sẽ không nói ra chân tướng sao? Giờ Diêm Tu lại có bí mật không muốn người khác biết thủ đoạn tra hỏi bí mật thủ đoạn tra hỏi gì? Ngươi sớm đã làm gì?

Dương Khánh ánh mắt trông về phía xa ngoài cửa sổ, một tiếng bất lực thở dài, trên tay tinh linh hồi phục:

- Ta cũng không biết Diêm Tu có phải có bí mật thủ đoạn tra hỏi hay không, chỉ là với đầu óc của hắn có thể đơn độc phái tới tra án, chắc là có nguyên nhân, làm ta có hoài nghi mà thôi! Hiện giờ Diêm Tu cơ bản không cùng bất luận kẻ nào lui tới, cũng không nắm giữ bất kỳ quyền lực gì, thậm chí là càng không nói chuyện với ai, hầu như chặt đứt mọi giao lưu với người ngoài, như cái bóng của Miêu Nghị, không lên tiếng, khiêm tốn kỳ cục, ai cũng không hiểu nổi hắn đang suy nghĩ gì, có thực lực gì, âm thầm làm gì, loại người này ẩn mà không lộ trốn trong bóng tối khiến không mò ra nội tình mới là khiến người ta nhức đầu, nếu như vấn đề thực sự xuất hiện ở trên người Diêm Tu, vậy đích xác ngoài dự liệu của ta... Có lẽ là số mệnh!


Tần Tịch có chút phát điên, không muốn nghe cái này, nổi giận:

- Dương Khánh! Ngươi biết ngươi đang làm gì không? Như vậy ngươi sẽ hại chết Vi Vi, Miêu Nghị có thể giết Chư Cát Thanh, thì cũng có thể giết Vi Vi!

Dương Khánh an ủi:

- Ngươi quá lo lắng, Chư Cát Thanh chết là bởi vì nàng không có bất kỳ thế lực nào chống lưng, ngay cả Ngọc nữ môn duy nhất cũng bị ta làm cho tan rã, không chỗ nương tựa chỉ có thể mặc cho người định đoạt. Miêu Nghị dưới cơn nóng giận sẽ không có bất kì cố kỵ gì mới xử tử nàng, chỉ cần là hơi có bối cảnh có thể cản trở Miêu Nghị thì Miêu Nghị sẽ lo lắng suy nghĩ, lần này cũng không chết được! Có mấy lời nói ra có thể khiến ngươi không thích nghe, nhưng hiện thực cùng chân tướng đau thương như thế, mà Vi Vi không giống vậy, có ta ở đây Miêu Nghị cũng không dám lộn xộn, hắn lần này cần che đậy chân tướng chính là vì không muốn cùng ta trở mặt, không động ta, cũng sẽ không động đến Vi Vi, ngươi đại khái có thể yên tâm!

Tần Tịch oán hận nói:

- Chỉ mong ngươi lần này liệu sự như thần, nếu có gì bất trắc hại tới Vi Vi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ ngươi!

Dương Khánh cả giận nói:

- Ngươi bây giờ biết nàng là con gái của ngươi rồi? Ngươi năm đó cho nàng lấy tên Vi Vi nhỏ bé như cây cỏ, nàng kêu đói ngươi bỏ mặc rời đi sao không nói lời này? Ngươi bây giờ dám để cho nàng biết mình cha mẹ ruột là ai sao?

Lời này vừa nói ra, Tần Tịch nhất thời lã chã rơi lệ, không nói được gì, gục ở trên bàn đá nghẹn ngào, thương tâm, vô cùng hối hận.


Dương Khánh thu tinh linh, giận dữ xoay người đi tới ghế phía sau trường án ngồi xuống, nhận tâm tình của mình có chút không khống chế được, biết là bởi vì chuyện Chư Cát Thanh lộ ra ngoài nên bị ảnh hưởng, nhanh chóng hồi phục, nhắm mắt thở ra một hơi dài.

Thanh Cúc đứng một bên quan sát trong chốc lát, thử hỏi:

- Đại nhân, làm sao vậy?

Dương Khánh mở hai mắt ra, lắc đầu cười khổ.

- Một chút chuyện nhỏ, ta lại thất thủ, nguyên nhân cái chết của Chư Cát Thanh hẳn là bị Miêu Nghị tra ra rồi.

A! Thanh Cúc kinh hãi, đây cũng không phải là việc nhỏ, khác gì mưu sát nữ nhân của Miêu Nghị hoảng sợ nói:

- Vậy làm sao bây giờ?

Dương Khánh dựa vào ghế than thở:

- Miêu Nghị có ý che đậy việc này, trước mắt sẽ không có chuyện, Về sau có tìm ta tính sổ hay không cũng không biết... Chỉ hận ta một bước đi sai, từng bước sai hại Vi Vi!

Thanh Cúc lần nữa giật mình.

- Ngưu Hữu Đức làm gì tiểu thư?