Diêm Tu bên kia do dự trả lời, hiển nhiên đối với việc Vân Tri Thu dặn dò không nên để cho đại nhân biết có chút do dự, bởi vì hắn đã ý thức được cái chết của Chư Cát Thanh không đơn giản như vậy.
Mặc dù cách xa nhau, Vân Tri Thu cũng có thể cảm nhận được thái độ của Diêm Tu, thu tinh linh lại, lõa thể nhẹ nhàng di chuyển trong sóng nước, tựa ở trên vách bể nước, mái tóc lệch qua bờ vai trắng nõn, giữa hai lông mày hơi lộ ra chút sầu lo.
Sống chung nhiều năm, Tuyết Nhi đương nhiên nhìn thấu, nhẹ nhàng giúp nàng lau chùi cánh tay, thử hỏi một tiếng.
- Phu nhân, làm sao vậy?
Ai! Vân Tri Thu buông tiếng thở dài, đem nguyên nhân cái chết Chư Cát Thanh đại khái nói qua.
Tuyết Nhi nghe xong cũng hết hồn, chỉ bằng thủ đoạn của Dương Khánh, rồi lại không hiểu nói:
- Thủ vệ khác không có liên quan, chỉ có Phương Liêu một mình biết chuyện, phu nhân vì sao muốn gắn tội danh xử tử tất cả bọn họ?
Vân Tri Thu vẻ mặt khổ sở nói:
- Đại nhân hùng tâm, toan tính việc lớn, năng lực của ta không đủ để tương trợ, cần Dương Khánh người có năng lực phụ tá. Dương Khánh bày mưu tính kế trợ đại nhân mượn lực Hạ Hầu gia, mượn đao Thanh Chủ, bố cục liên hoàn, thôn tính hết anh hùng thiên hạ, đến khi Doanh Cửu Quang phản ứng thì đã muộn, trong nháy mắt đánh bất ngờ, một lần hành động lật đổ Doanh Cửu Quang, triệt để giải quyết Doanh gia trí mạng hậu hoạn, đại nhân lần này đắc thế, Dương Khánh công lao lớn, sau này đối với đại nhân vẫn còn tác dụng lớn! Việc này ta không nên tra, bây giờ tra ra kết quả này làm sao vấn tội? Chẳng lẽ muốn để đại nhân tự chặt đứt một tay? Lấy tội danh để trừ diệt, là để thể hiện chưa điều tra ra, cùng tội luận xử chỉ vì để Dương Khánh tiếp tục an tâm làm việc cho đại nhân!
Tuyết Nhi trầm mặc một hồi, lại thử hỏi:
- Nhưng dạng người gạt đại nhân này thích hợp sao?
Vân Tri Thu liếc nhìn:
- Ngươi cảm thấy có thể lừa gạt được đại nhân sao? Lẽ nào ngươi cho rằng chuyện như vậy Diêm Tu biết lừa gạt mà không báo? Đổi lại là ngươi, ngươi có thể nghe ta lừa gạt mà không báo sao?
Tuyết Nhi trong lòng suy nghĩ, đoán chừng Diêm Tu nhất định sẽ báo cho đại nhân, không khỏi nghi ngờ nói:
- Phu nhân vì sao còn căn dặn Diêm Tu khai man?
Vân Tri Thu than thở:
- Để đại nhân hiểu ra thái độ của ta, sợ đại nhân trong chốc lát bốc đồng, để đại nhân đưa ra một phương hướng giải quyết mà thôi.
Dứt lời chậm rãi nhắm hai mắt lại, trầm mặc không nói Tuyết Nhi giúp nàng tắm.
Đại điện nghị sự, chư tướng giải tán. Miêu Nghị cùng Dương Triệu Thanh nhìn bóng lưng Nguyên Công rời đi, chợt lại vô ý thức nhìn nhau cười, trước đó đều đã nhận ra lúc bàn chuyện hắn hơi lộ ra vẻ bất an.
- Nếu không ngoài sở liệu của Dương Khánh, Tào Mãn nghe tin tất giao hảo với ta năm mươi triệu nhân mã này có thể an tâm ở U Minh chi địa đặt chân!
Miêu Nghị truyền âm cười nói.
Chuyện rất đơn giản, U Minh chi địa đột nhiên xuất hiện nhiều nhân mã như vậy, uy hiếp đối với Tào Mãn quá, Tào Mãn làm sao có thể ngồi yên không để ý đến, tất vận dụng Hạ Hầu gia lực lượng, mà Miêu Nghị trước vốn cùng Hạ Hầu Lệnh đều qua cầu rút ván gây chuyện không vui, thêm nữa Miêu Nghị lại đang gài bẩy Hạ Hầu Lệnh chuyện Chính khí môn. Hạ Hầu Lệnh một khi biết mình bị hãm hại, tất nhiên sẽ muốn lấy lại thể diện, đương nhiên là sẽ phối hợp với Tào Mãn. Giờ Tào Mãn vẫn kiêng kỵ Hạ Hầu Lệnh, sợ Hạ Hầu Lệnh mượn nhân mã trong tay Miêu Nghị diệt trừ hắn, nếu Hạ Hầu Lệnh muốn Tào Mãn hiệp trợ đối phó Miêu Nghị, Tào Mãn tám chín phần sẽ cho rằng Hạ Hầu Lệnh có lòng dạ khác, muốn để mình làm Miêu Nghị tức giận, đem Miêu Nghị đẩy về phía Hạ Hầu Lệnh bên kia phối hợp Hạ Hầu Lệnh diệt trừ hắn.
Như vậy Tào Mãn không bao giờ dám dễ dàng diệt trừ nhân mã của Miêu Nghị, ngược lại sẽ mượn hơi giao hảo, bên này nguyện ý kết giao người bạn này.
Mặt khác, Hạ Hầu Lệnh còn muốn triệt để khống chế quyền lực Hạ Hầu gia sợ là không dê dàng như vậy, một Hạ Hầu gia chủ không huy động được lực lượng của Hạ Hầu gia thì không có gì phải sợ, một Hạ Hầu gia không đoàn kết không dọa được người, hết lần này tới lần khác việc này chỉ có bên này hiểu rõ, sau này vẫn còn có thể lợi dụng.
Dương Triệu Thanh cũng gật đầu cười, khen:
- Dương Khánh thật có tài năng kinh thiên động địa!
Hai người lần nữa nhìn nhau cười.
Vừa rồi ngay trước mặt mọi người đề cập chuyện Hạ Hầu gia, đương nhiên là hai người liên thủ.
Mà không ngoài sở liệu của Vân Tri Thu, lúc này Diêm Tu tới tin. Miêu Nghị mặt tươi cười lấy ra tinh linh.
Ngoài điện, bước xuống bậc thang Nguyên Công vẻ mặt khẽ lộ vẻ nghiêm trọng, bước chân nặng trịch.
Trong điện, Miêu Nghị nụ cười trên mặt dần dần cứng lại, chậm rãi ngồi ở sau án kiện, hơi thở nằng nặng.
Nghe thấy Diêm Tu tấu vậy, hắn há có thể không biết mình bị Dương Khánh tính toán tỉ mỉ, có tâm tư khác, ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám hạ độc thủ, đây cũng không phải là lần đầu tiên, lần trước là nhằm vào Vân Tri Thu, còn dám làm lần thứ hai, lẽ nào có cái lý ấy, quả thực có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Phanh! Miêu Nghị đột nhiên một chưởng đập nát trường án trên mặt đất vẻ mặt dữ tợn, mắt lộ ra sát khí đột nhiên gầm lên một tiếng:
- Dám gạt ta như thế!
Dương Triệu Thanh lại càng hoảng sợ, vừa mới còn rất vui vẻ, đây là sao chứ?
Hắn hỏi vội:
- Đại nhân... xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị bỗng nhiên quay đầu, oán hận cắn răng nói:
- Chư Cát Thanh chết, là Dương Khánh gài ta.
Hắn nói đại khái tình hình.