Sở dĩ ra lời ấy, là Thanh Nguyệt vừa rồi nhắc nhở, nàng năm đó bị giáng chức thời điểm ở chợ đêm cũng có sản nghiệp, nhưng thấy nàng rơi đài, không đứng dậy nổi, này sản nghiệp đều bị Hạ Hầu gia nuốt, nàng cũng cầm Hạ Hầu gia không cách nào, thứ này ngươi bắt được trên mặt nổi tới đều không làm được chứng cứ, có ít thứ không có thực lực chính là không giữ được.
Cho nên một đám người được nghe đều sưng mặt lên, đối với Hạ Hầu gia tương tự sở tác sở vì bọn họ ít nhiều có chút nghe thấy, không cách nào, Hạ Hầu gia chính là bá vương trong lòng đất, không cό quyền thể che chở, căn bản không có tư cách cùng Hạ Hầu gia giảng đạo lý bởi vì ngươi đối với Hạ Hầu gia không có bất cứ uy hiếp gì, Hạ Hầu gia cũng sẽ không đợi đến khi người khác đến chia phần. Không từ mà biệt, Doanh Cửu Quang rớt đài, Hạ Hầu gia chỉ sợ sẽ ăn no, không cần nghĩ cũng biết sản nghiệp của Doanh gia ở Chợ đen nhiều cỡ nào. Hạ Hầu gia nếu theo dõi ước chừng người quản sản nghiệp Doanh gia ở Chợ đêm muốn cuốn đồ đạc chạy cũng chạy không thoát.
Mấy người vốn định dưới cơn nóng giận rời đi, trong lòng bi phẫn không chỗ phát tiết, không nghĩ tới sẽ đi đến mức phải đắn đo thế này, nếu là trước đây, Ngưu Hữu Đức ở trong mắt bọn họ là cái thá gì.
Lệnh Hồ Đấu Trọng nhìn phản ứng của chư vị thủ hạ, thấy từng người lặng lẽ không lên tiếng, trong lòng thầm than một tiếng, nói:
- Nếu Đại đô đốc nói không miễn cưỡng, việc này không ngại để cho chúng ta suy nghĩ một chút đã.
Kỳ thực trong lòng hắn rõ ràng, Ngưu Hữu Đức đã đem đạo lý bày ở trước mắt, không có gì cần suy tính, chỉ là thực sự không khuất phục, bằng không làm sao chịu nổi.
Miêu Nghị cũng đứng lên, cười nói:
- Nói như thế, cứ quyết định như vậy?
Lệnh Hồ Đấu Trọng lại đối mặt chư vị thủ hạ hỏi:
- Chư vị ý như thế nào?
Mọi người không lên tiếng. Lệnh Hồ Đấu Trọng biết bọn họ khó có thể mở miệng, không thể làm gì khác hơn là làm chủ thay bọn họ, gật đầu với Miêu Nghị, nói:
- Đại đô đốc, tình hình của chúng ta ngươi cũng biết, sợ là không thích hợp ở chỗ này ở lâu, bằng không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết lúc nào có thể đi U Minh chi địa?
Xem như là đồng ý rồi.
Miêu Nghị nói:
- Chuyện này các ngươi không cần lo lắng, lo lắng của ta là gia quyến của các ngươi, cần mau sớm sắp xếp đến U Minh chi địa.
Hắn nói ra lời này, nhưng mọi người lại cảm thấy vui mừng. Lệnh Hồ Đấu Trọng cũng không che đậy.
- Không dối gạt Đại đô đốc, gia quyến đã bí mật trên đường đến U Minh chi địa.
Miêu Nghị lập tức quay đầu nói:
- Thanh Nguyệt.
- Có!
Thanh Nguyệt chắp tay nói.
Miêu Nghị nói:
- Lập tức thông báo Long Tín, phái nhân mã tiếp ứng, tiếp cận U Minh chi địa ba đạo tinh môn, phải bảo đảm an toàn cho gia quyến chư vị tướng quân, nếu có người tập kích quấy rối, bất kể là ai, giết!
Hắn vốn định giao cho Dương Triệu Thanh, ngẫm lại vẫn nên giao cho Thanh Nguyệt, trước hết để cho người này thích ứng một chút, dù sao năm đó Thanh Nguyệt thân phận địa vị cũng không thấp hơn so với những người này.
- Vâng!
Thanh Nguyệt lĩnh mệnh nhanh chóng tinh linh liên hệ Long Tín.
Sau khi phân phó, Miêu Nghị lại hướng mọi người nói:
- Ta biết ta làm như vậy, chư vị trong lòng không cam lòng, cảm thấy ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta cũng không ngại nói rõ, ta không có lý do không công gánh nguy hiểm này, về sau không biết có người nào gây phiền phức cho các ngươi hay không, việc này ta đều sẽ giúp chống đỡ. Không nói những thứ khác, các ngươi cùng Thiên Tẫn cung quan hệ chính các ngươi trong lòng hiểu rõ, ta cũng phải xuất tiền túi chuẩn bị.
- Đại đô đốc vất vả rồi.
Lệnh Hồ Đấu Trọng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Miêu Nghị cười nhạt:
- Theo ta tốt hay xấu, sau này các ngươi sẽ biết, có một
điểm ta phải nhắc nhở các vị... Ta là người của điện hạ!
Lời này vừa nói ra, đám người Lệnh Hồ Đấu Trọng đầu tiên là sửng sốt, chợt trong mắt đều tóe ra thần thái kỳ quái, “Ta là điện hạ người” lời này thâm ý... còn có thể là dưới điện nào, đương nhiên là thiên tử Thanh Nguyên Tôn! Điều này nghĩa là sao, nghĩa là bọn họ nương tựa U Minh Đô thống phủ cũng không phải là không thể xoay người.
Ngưu Hữu Đức cùng Thiên Tẫn cung có quan hệ, cùng thiên tử quan hệ tựa hồ không phải khó hiểu.
Vừa nói điểm này, mọi người đều liên kết đến thái độ trước đó của Thanh Chủ, hầu như đều trong nháy mắt hiểu ra chút gì đó, đều mơ hồ nhận ra bọn họ là thế lực mà Thanh Chủ nâng đỡ cho thiên tử, điều này cho thấy gì? Cho thấy bọn họ đều là trữ thần của thiên tử, phía sau Thanh Chủ rất có thể sẽ giúp thiên tử bành trướng thế lực, chính là lúc bọn họ lần nữa đăng tràng.
Còn có cơ hội đông sơn tái khởi! Trong lòng mọi người nhanh chóng phấn chấn lại, không cam lòng trước đó nhanh chóng tiêu tan.
- Sau này đương nhiên nghe theo Đại đô đốc điều khiển!
Lệnh Hồ Đấu Trọng lập khắc cầm đầu biểu thái.
- Nguyện tuân Đại đô đốc điều khiển!
Chúng tướng sau đó chắp tay tỏ thái độ. Nhanh chóng thay đổi thái độ, nói trắng ra là chính là tỏ thái độ nguyện ý vì thiên tử cống hiến, cũng không biết nơi này có thám tử của thiên tử hay không, nói chung hy vọng thiên tử có thể biết.
- Tốt!
Miêu Nghị gật đầu, hắn sở dĩ ngay từ đầu không nói ra hắn là người của thiên tử cho miếng táo ngọt lại đánh một gậy và cho một gậy mới cho miếng táo ngọt cảm giác có thể giống nhau sao?
- Không nói nhiều nữa, trở về sẽ từ từ thương nghị dàn xếp mọi chuyện.
Một bên Phục Thanh âm thầm thổn thức, người khác nghĩ thể nào hắn không biết, ngược lại hắn biết mình nếu như đối diện với mấy chuyện này sẽ lạnh sống lưng, nhưng Miêu Nghị là đối mặt thế nào? Là đang làm gì? Lại muốn hợp nhất những người này, thật sự là có chút không nói nổi, thật tình cảm nhận được chính mình bây giờ cùng Miêu Nghị chênh lệch lớn đến mức nào.
- Chúng ta giờ lên đường hay là?