Nàng ngay từ đầu còn tưởng rằng Vân Tri Thu không tha cho Chư Cát Thanh, nhưng sau khi cùng Miêu Nghị bên kia xác nhận, phát hiện ban chết cho Chư Cát Thanh đích thực là ý của Miêu Nghị.
Một bên Tần Tịch thần sắc bình tĩnh, khẽ nghiêng đầu báo cho biết một cái.
- Bắt đầu đi!
Được bên ngoài bày mưu đặt kế, Phương Liêu lấy ra một viên diễm chi tinh thạch, hoa nhiên, mang theo một ngọn lửa cháy mạnh rơi vào dưới bệ đá bùng! Người trên thạch đài trong nháy mắt bị lửa cháy mạnh nuốt chửng.
Đôi mắt lấp lánh sáng ánh lửa Tần Vi Vi tâm tình có chút phức tạp, ánh mắt khó rời khỏi ngọn lửa đang cháy mạnh, trong miệng thì thào một tiếng:
- Đại nhân tại sao phải làm như vậy?
Tần Tịch lắc đầu nói:
- Không biết, không nói nguyên nhân gì, trực tiếp thông báo thủ vệ ra tay.
Tần Vi Vi chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía nàng:
- Ta nhớ ta từng nói với phụ thân, Chư Cát Thanh ở bên cạnh tu vi càng ngày càng cao. Sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phụ thân lúc đó đã từng nói, ta không cần phải xen vào, việc này hắn tới xử lý! Mẫu thân, không phải là phụ thân lo lắng sẽ ảnh hưởng đến ta, cho nên các ngươi đã giơ trò gì chứ?
Tần Tịch than thở:
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đại nhân làm như vậy tất có nguyên nhân, loại chuyện như vậy ai dám giở trò gì? Một khi chọc cho đại nhân tức giận người nào gánh nổi hậu quả?
- Hi vọng không phải là ta hại nàng...
Tần Vi Vi khẽ nói một tiếng, đôi mắt lần nữa nhìn về phía lửa cháy hừng hực, cuối cùng nói:
- Liệm xong tìm một nơi tốt xa Trung túc tinh cung hậu táng!
Dứt lời lắc mình bay vút lên trời, không muốn ở chỗ này lâu.
Nhìn theo sau, Tần Tịch trong mắt lộ ra nghi hoặc, nàng đương nhiên biết là Dương Khánh động tay động chân, nhưng nàng không rõ, một câu như vậy làm sao lại khiến Miêu Nghị trực tiếp ban chết cho Chư Cát Thanh?
Luyện ngục, Vô lượng tinh thánh cung, trước cửa sổ lầu các, Dương Khánh cũng lặng im, nhìn ra xa không nói gì.
Chư Cát Thanh qua đời hắn đương nhiên là đã biết tin, rốt cục cũng diệt trừ, lại khiến hắn trong lòng có cảm giác kết thúc quả không ngoài hắn sở liệu, chỉ là Miêu Nghị quả đoán đến mức làm hắn có chút sợ, từ tin hắn nhận được, Miêu Nghị bên kia hầu như không chút suy nghĩ.
Dương Khánh phục hồi lại tinh thần, lấy tinh linh ra, là Tần Tịch tới tìm.
Tần Tịch:
- Đang hoả táng cho Chư Cát Thanh. Vi Vi hoài nghi có phải là ngươi động tay động chân hay không.
Dương Khánh vẻ mặt căng thẳng:
- Có phải là ngươi nói lộ ra cái gì hay không? Ta không phải dặn dò qua ngươi không nên để cho nàng biết hay sao?
Tần Tịch:
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Vi Vi nói nàng từng nói với ngươi chuyện của Chư Cát Thanh, ngươi bảo nàng chớ để ý nói ngươi sẽ xử lý, cho nên mới hoài nghi ngươi. Ngươi yên tâm, ta giúp ngươi nói đỡ rồi, ta chỉ là có chút không rõ, vì sao chỉ một câu nói lại có thể đưa nàng vào chỗ chết? Chư Cát Thanh hát bài hát rất bình thường, theo ta được biết Miêu Nghị không phải là không biết Chư Cát Thanh bình thường cũng hay hát ở tinh cung, ta nhìn không ra có bất kỳ bất ổn nào!
Dương Khánh:
- Chuyện đã qua, ngươi không cần biết nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết Miêu Nghị bên người không chỉ có một nữ nhân là Vi Vi, Vi Vi nhất định phải làm một nữ nhân khiến Miêu Nghị yên tâm, một người làm cái gì cũng có thể khiến Miêu Nghị yên tâm, Chư Cát Thanh tu vi càng ngày càng cao, dã tâm luôn theo thực lực tăng lên, ở tiểu thế giới lúc nào cũng có thể không khống chế được, đã thành nổi đau buồn âm thầm của Vi Vi, ta phải diệt trừ nàng!
Tần Tịch:
- Ta hiểu khổ tâm của ngươi, ta chỉ là không rõ, ngươi vì sao không chịu nói cho ta biết, có phải ngươi cảm thấy không thể tin ta? Là bởi vì Phong Bắc Trần sao?
Dương Khánh im lặng một hồi, nói tới mức này, hắn cũng đành mở miệng:
- Miêu Nghị tính khí ta ít nhiều hiểu một chút, là một người sát phạt quả đoán, hắn cùng Chư Cát Thanh kỳ thực không có tình cảm gì, hắn cũng biết Chư Cát Thanh vẫn muốn thoát thân, tiếc không phải là một tối tình, cho nên mới dễ dàng tha thứ nàng... Chính là bởi vì Chư Cát Thanh bình thường hát rất bình thường, nhưng thời điểm chúng ta báo lên không bình thường. Có chút tình hình ngươi không biết, giai đoạn đó chính là lúc Miêu Nghị đánh bạc với tính mạng của mấy vạn huynh đệ, rất có thể xuất hiện bất trắc, liên lụy tới sống chết của quá nhiều người, áp lực của hắn rất lớn, hắn lúc này chắc là sẽ không nhớ tới một nữ nhân hắn không có tình cảm, chuyện gì là chuyện trọng yếu, nếu như nói Chư Cát Thanh hát rồi thêm leo lên nóc nhà, khiến hắn nhận thấy Chư Cát Thanh dị thường, rõ ràng thấy Chư Cát Thanh muốn thoát khỏi oán niệm, hắn lúc này tuyệt sẽ không dễ dàng để trong nhà sinh biến... Ta cá là hắn quyết định triệt để kết thúc chuyện đã buông bỏ rất nhiều năm không quyết định này, thử một cái, quả thế, so với ta tưởng tượng còn quyết đoán hơn!
- Leo lên nóc nhà...
Tần Tịch tự lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía ven hồ lửa cháy hừng hực, rốt cuộc hiểu rõ Dương Khánh tại sao lúc khai báo lại muốn cường điệu mấy chữ này, thì ra là để có thể đưa người vào chỗ chết.
Trong tay tinh linh hồi phục:
- Ngươi nhiều lúc khiến người ta cảm thấy sợ hi vọng Miêu Nghị vĩnh viễn sẽ không biết chân tướng, bằng không hắn há có thể bỏ qua ngươi!
Hai người kết thúc liên hệ, Dương Khánh thở phào một hơi, có chút bị Tần Tịch làm cho xúc động, trầm ngâm chậm rãi đi tới án kiện, từ từ lên tiếng:
- Giấy và bút mực!
Một bên Thanh Cúc lập tức tiến lên. Mài xong mực. Dương Khánh đẩy rạ một cuồn giấy, nhấc bút dính mực, đặt bút trên giấy viết xuống bốn chữ lớn: Xong việc rút lui!
Bên cạnh lại thêm mấy hàng chữ nhỏ, để bút xuống, cầm giấy lên, thổi khô nét mực, đưa cho Thanh Cúc nói:
- Cái này ngươi giữ gìn kỹ! Nếu một khi Miêu Nghị thực sự thành đại sự, ngươi nhất định phải nhớ kỹ đem thư này cầm cho ta xem, bằng không ta sợ là chết không yên lành!