Chư tướng người thì ngạc nhiên, người thì không hiểu, người thì thấy như đang mơ.
Mọi người nằm mơ cũng không nghĩ tới, đại Soái dĩ nhiên đem chủ ý đánh tới U Minh đất trên đầu.
Sau một lúc lâu, một tướng chần chờ nói:
- Thiên Tẫn cung làm sao có thể tiếp thu chúng ta. Thiên hậu phía sau là Hạ Hầu gia, coi như Hạ Hầu gia đồng ý. Thanh Chủ cũng sẽ không đồng ý, Thanh Chủ làm sao có thể khiến Hạ Hầu gia nắm giữ binh quyền?
Lệnh Hồ Đấu Trọng lắc đầu:
- Nếu không...! Chúng ta nếu đầu quân cho Thiên Tẫn cung, nếu như Thanh Chủ không muốn, Hạ Hầu gia nói có thể nắm giữ là có thể nắm giữ? Thiên hậu tuy xuất thân từ Hạ Hầu gia, nhưng cũng đừng quên Thanh Chủ bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi Thiên hậu, huống hồ với phong cách của Hạ Hầu gia, chỉ sợ không muốn dính vào việc này, Hạ Hầu gia có thể phản đối. Nói cách khác, nói cho cùng việc này vẫn do Thanh Chủ quyết, cho nên ta liệu định Thanh Chủ sẽ bằng lòng, chỉ vì Thanh Chủ không muốn nhóm nhân mã chúng ta rơi vào tay người khác!
Một tướng nói:
- Chỉ sợ người khác không muốn đầu quân cho Thanh Chủ.
Lệnh Hồ Đấu Trọng:
- Chính là vào lúc này, Doanh Cửu Quang ngã xuống, Thanh Chủ nắm giữ quyền chủ động, đầu tiên Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch nếu muốn thực hiện lời hứa của Thanh Chủ sẽ không đối nghịch cùng Thanh Chủ, tam đại thiên vương nếu muốn mượn hơi hai người này cũng sẽ không làm khó dễ hai người này, qua lúc này muốn đi U Minh chi địa cũng không còn cơ hội nữa.
Lại một tướng nói:
- Đại soái! U Minh chi địa cấp bậc gì chúng ta đi thích hợp không?
Lệnh Hồ Đấu Trọng phản vấn:
- Luyện ngục? Vào được không? Sáu đạo dư nghiệt sẽ tin tưởng chúng ta sao? Cực lạc giới? Phật chủ có khả năng thu dung nhân mã của Thanh Chủ sao? Trực tiếp đầu quân cho Thanh Chủ không có vị trí cho chúng ta, cấp bậc cũng không thể có, đều là đồng lõa của Doanh Cửu Quang, đều là tội thần! Không giết đã là khai ân rồi! Lần này binh bại, trên triều đình đã không có nơi cho chúng ta sống yên ổn, cho dù miễn cường lưu tại triều đình, cũng phải sẽ bị triều thần cùng nhau công kích. Tiếp tục lưu lại Đông quân? Đằng Phi, Thành Thái Trạch hai người tất bị tiêu diệt, thêm nữa một bộ phận quân tâm bất ổn. Doanh Cửu Quang chính là vết xe đổ, chúng ta dễ giẫm lên vết xe đổ. Tinh không mịt mùng có nơi nào cho chúng ta đi sao? Nhiều người như vậy còn gia quyến các vị ăn ở phải làm sao? Ra nhập ba vị thiên vương? Thời gian sau này mọi người có thể tưởng tượng, tam gia tình hình nội bộ ra sao chúng ta biết rõ, chúng ta nhóm ngoại nhân này không bị xa lánh mới lạ, các vị đều có gia quyến, nguyện cùng nhau đi theo chịu nhục? Đi U Minh chi địa lại khác, dù cho vì Doanh Cửu Quang mà bị giáng tội giáng cấp, chí ít có thể bảo toàn gia quyến không chịu nhục. Hơn nữa, U Minh chi địa đều là người nào. Thanh Nguyệt năm đó địa vị không thấp hơn ta, Long Tín năm đó cũng cùng hàng triều đình với ta, cũng là một đám triều thần bị phạt, qua bên đó không ai dám khinh thường chúng ta. Dĩ nhiên, muốn đảm bảo phú quý như bây giờ là không thể nào, nhưng chư vị ngẫm lại, chúng ta theo Doanh Cửu Quang làm phản, mặc kệ có đi U Minh chi địa hay không cũng không thể đảm bảo được phú quý hiện tại, là nguyện để an toàn, hay là nguyện chịu nhục, chư vị còn có lựa chọn sao?
Mọi người hoặc trầm ngâm, hoặc gật đầu, có người buông tiếng thở dài:
- Nhưng đó là địa bàn của Ngưu Hữu Đức, nếu như Ngưu Hữu Đức vào lúc này gian lận ngăn chặn, cộng thêm Hạ Hầu gia không vui, hai phe cấu kết cùng một chỗ, hoặc có những kẻ không muốn thấy chúng ta được lợi mà phối hợp với hai phe, ngoài sáng trên triều đình có người tương trợ, trong tối có Hạ Hầu gia tương trợ, sợ là sẽ có chút phiền phức. Huống hồ Ngưu Hữu Đức khốn kiếp chuyện gì cũng có thể làm được, bây giờ chuyện lớn như vậy hắn cũng dám thò tay vào, đối với chúng ta chắc là sẽ không nhẹ tay!
Lệnh Hồ Đấu Trọng:
- Đây cũng là lo lắng của ta, chúng ta đi U Minh chi địa cùng Ngưu Hữu Đức làm sao ở chung là cả vấn đề, nhưng chuyện này đều là thứ yếu, chỉ cần Thanh Chủ muốn, hắn đương nhiên sẽ nghĩ cách giải quyết, hắn nếu dám trái ý Thanh Chủ, Thanh Chủ trực tiếp điều hắn đi cũng là chuyện có khả năng.
- Nếu đại soái đã nghĩ kỹ, mạt tướng nguyện ý đi theo, chỉ là trước mắt làm sao, những nhân mã này?
Một hồi sau khi thương nghị, mọi người đều đã có định luận, không thể mang theo những nhân mã này, trong đó khẳng định phần lớn không muốn theo bọn họ, miễn cưỡng lập tức có người muốn phản. Còn một điểm trọng yếu hơn, nhân mã trước mắt tuy là tốt xấu lẫn lộn, nhưng gần một tỉ nhân mã, mặc dù còn một số ít chưa tới, còn chưa tính đến các tu sĩ phân tán các nơi tu vi không đến kim liên, nếu thật muốn đem những người này kéo hết theo, thế lực nào có thể ngồi yên không quan tâm đến? Tất nhiên sẽ gây phiền toái lớn không cho bọn họ thoát thân.
Tập hợp đủ các bộ tướng lĩnh, Lệnh Hồ Đấu Trọng đối mặt mọi người lớn tiếng nói:
- Ta biết chư vị ở đây có vài người không đồng lòng, lần này bản soái không miễn cưỡng...
Doanh Cửu Quang đã chết, mọi người đều có tương lai riêng, nguyện ở lại thì ở lại, nguyện đi thì hắn cho đi, mọi người sớm tụ sớm tan không muốn xung đột vũ trang cùng mọi người, nhưng Lệnh Hồ Đấu Trọng không nói rõ muốn đi đâu, đề phòng bị chặn lại.
Trên thực tế lúc này cắt quan hệ với Lệnh Hồ Đấu Trọng cũng là một cách tự bảo vệ, cho nên kết quả khiến Lệnh Hồ Đấu Trọng có chút tâm lạnh, ngay cả những người thuộc về phe phái hắn cũng có không ít người ra đi, cuối cùng nguyện ở lại với hắn chỉ có năm mươi triệu nhân mã, đều là trực hệ quản lý phía dưới quan hệ thân cận, biết rời Lệnh Hồ Đấu Trọng cũng không sống tốt được, nếu không như vậy, chỉ sợ còn có nhiều người rời đi hơn.