Phi Thiên

Chương 3236: Dùng số tiền lớn mua chuộc (1)

Mắt nhìn thiển cận? Thiệu Hương Hoa trong lòng vừa tức vừa buồn, thiên hạ này có mấy người dám nói nàng như vậy. Hết lần này tới lần khác vị cậu họ này chỉ toàn thích cậy già lên mặt, mở miệng ngậm miệng đều là trực tiếp xưng hô tục danh của nàng, trong soái phủ ngoại trừ đại soái, những người khác trong mắt hắn đều là tiểu bối, mà trong phủ những người khác vì nàng mà đành phải cùng vị cậu họ này tính toán, thật sự là làm người ta bất đắc dĩ, nhưng thiên hạ chính là như vậy có rất nhiều thân thích ra mặt, khiến người ta không còn cách nào khác.

Cho dù không cao hứng cũng không thể hiện ra mặt, nàng lại bị câu tiếp theo của Tống Viên Đức làm cho kinh sợ, giật mình nói:

- Thiên Tẫn cung? Bảo đại soái ra nhập vào Thiên Tẫn cung?

- Đương nhiên rồi!

Tống Viên Đức gật đầu, chân bắt chéo vểnh lên, cầm chén trà lên, cầm nắp chén khẽ gạt nước, lắc lắc đầu vẻ mặt sầu thảm.

Thiệu Hương Hoa hơi suy nghĩ một chút, thấy hoàn toàn không đáng tin cậy, nhưng nghĩ lại, cậu họ mình không phải là bùn nhào sao, mình cũng là hồ đồ, tự nhiên lại đi nghe chuyện hoang đường của hắn, lúc này than thở:

- Cậu họ, có mấy lời ở trước mặt ta nói cũng đã nói rồi, sau khi trở về muôn ngàn lần không thể hồ ngôn loạn ngữ, bằng không chọc đại soái mất hứng, đến lúc đó đừng nói ta không giúp ngươi.

Biết mình lại bị chê, biết sau đây sẽ lại đuổi mình đi!

Tống Viên Đức nhất thời trừng mắt:

- Hương Hoa, ta biết ngươi chướng mắt ta kẻ thân thích nghèo này, ngươi tưởng ta nguyện ý ở trước mặt ngươi nói những thứ này sao? Ngươi ghét bỏ ta, ta không thể ghét bỏ ngươi, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, ta đồng ý với mẹ ngươi phải giúp đỡ ngươi, mắt thấy Lệnh Hồ gia sắp gặp tai vạ đến nơi, ta chỉ mở miệng nhắc nhở, ngươi ngược lại còn mắng ta!


Thiệu Hương Hoa thật là không có gì để nói, ánh mắt cổ quái nhìn hắn, gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng cũng chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, ngươi không ghét bỏ ta? Ta còn thực sự hy vọng ngươi ghét bỏ ta, ta còn cần ngươi giúp đỡ? Ngươi không gây phiền toái cho ta đã là tốt lắm rồi.

Ngay cả thân tín nha hoàn đứng cạnh nghe thấy lời ấy đều phồng má nhịn cười, suýt chút nữa không bật cười, phát hiện vị cậu họ này quá buồn cười.

Người có da mặt dày đương nhiên có đạo lý của da mặt dày. Tống Viên Đức đối với phản ứng này không chút phật lòng, hỏi ngược lại:

- Hương Hoa, ta hỏi ngươi, một khi Doanh thiên Vương binh bại, cũng chẳng khác nào đại soái binh bại, Đông quân cảnh nội còn chứa chấp đại soái nữa sao? Từ xưa đến nay, người thắng làm vua, thua làm giặc, bệ hạ sẽ trấn an Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch hay là trấn an đại soái? Ba vị thiên vương sẽ dựa hơi Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch hay là dựa hơi đại soái? Đông quân cảnh nội không có chỗ cho đại soái sống yên ổn, quân cận vệ của bệ hạ cũng không khả năng tiếp nhận đại soái, ba vị thiên Vương vì hợp lực chống lại thiên cung sẽ kiên quyết cự tuyệt đại soái ra nhập vào, huống hồ ba vị Thiên vương phía dưới cũng không cho người ngoài tới nắm giữ, đợi qua rồi tất nhiên cũng phải chịu xa lánh chịu oan uổոց một thời gian dài, ba vị thiên vương lẽ nào không chút cân nhắc ý của phía dưới? Đại soái có thể đi đâu? Cũng không thể đi đến Cực lạc giới ra nhập vào Phật chủ? Phật chủ sao có thể khiêu chiến với Thanh chủ? Cũng không thể khiến đại soái đi đầu quân Luyện ngục phản tặc! Không cần nói vào được hay không được, luyện ngục phản tặc còn lo lắng có bẫy kìa! Một khi Doanh thiên vương binh bại, khắp thiên hạ nơi duy nhất có thể chứa đại soái chỉ còn lại địa bàn U Minh, không ra nhập vào Thiên Tẫn cung còn có thể đi đâu? Hương Hoa, ngươi có thể nói ra một lối đi tốt hơn sao?

Thiệu Hương Hoa trầm mặc im lặng, lại bị nói cho nghẹn họng.

Thấy mình lại nói khiến cho nàng không mở miệng được, Tống Viên Đức âm thầm đắc ý, toàn thân thoải mái, trước đây đều bị nói, rốt cục cũng đến phiên mình được giáo huấn rồi.

Sau đó, Thiệu Hương Hoa chần chờ nói:

- Thiên Tẫn cung do thiên hậu nương nương chưởng quản, cho dù nguyện ý đi theo đại soái ít đi nữa, cũng không phải là một ít nhân mã, mà thiên hậu nương nương lại là người của Hạ Hầu gia, bệ hạ có thể chứa thiên hậu nương nương nắm giữ binh quyền lớn như vậy?

Hoàn toàn là ngữ khí thử hỏi, còn có chút không quen hướng vị cậu họ này thỉnh giáo.


Ai ngờ Tống Viên Đức hai tay mở ra:

- Ta nào biết, ta chỉ có lòng tốt nói ra đề nghị này mà thôi, con đường này không thông thì thử một con đường khác, có gì không đúng sao?

Thiệu Hương Hoa nhìn hắn chằm chằm, im lặng không nói, nói hồi lâu mấu chốt nhất lại không nói, thì coi như là chưa nói đúng là gà mờ, trong lòng dở khóc dở cười, than thở:

- Được rồi, cậu họ, ta còn có chút việc, sẽ không tiến ngươi. Nhưng cậu họ, không phải ta nói ngươi, có thời gian cả ngày khắp nơi chơi bời lêu lỏng chi bằng chăm chỉ tu luyện.

Dứt lời đứng dậy tiễn khách.

Lần này đến phiên Tống Viên Đức hết chỗ nói, trong lòng thầm mắng, thật đúng là nói trở mặt là trở mặt, Lệnh Hồ Đấu Trọng chết trận mới tốt, ta xem ngươi còn có tư cách gì sĩ diện. Nhưng trên mặt vẫn cười trừ, dù sao cầm tiền của người ta, đắc tội vạn nhất người ta về sau không cho thì phiền toái, lúc này đứng lên, bày ra vẻ trưởng bối nói:

- Quen cửa quen đường rồi, không cần tiễn, ngươi cứ bận việc của ngươi đi.

Dứt lời liền theo hạ nhân, nghênh ngang đi khỏi.

Mà Thiệu Hương Hoa chân mày dần dần nhăn lại, đi đi lại lại ở trong phòng, có chút do dự, không biết suy nghĩ ra nhập vào Thiên Tẫn cung có nên nhắc nhở đại soái. Ra khỏi soái phủ, vừa đến tinh không, Tống Viên Đức bốn phía nhìn, nghiêng đầu đối với một bên người hầu truyền âm nói:

- Ta biểu hiện như thế nào, đáng cái giá đó đúng không?

Người hầu mỉm cười, truyền âm trở về:

- Không sai, tốt!