Song phương hai hàng phòng ngự không ngừng bị đánh lui, vẫn không ngừng thêm người, hoàn toàn là lấy mạng người lấp vào.
Song phương cũng không chỉ phòng ngự, trận chiến vào thời khắc gay cấn, Võ Khúc cùng Hùng Kỳ hầu như song song đồng thời vung kiếm chỉ về hướng đối phương gầm lên:
- Giết!
Cự long được tạo thành từ hàng trăm hàng ngàn người mặc giáp xông về phía đối phương.
Đại chiến có phương thức của đại chiến, không thể so với trận chiến của Miêu Nghị ở Hắc Long Đàm, song phương hàng trăm hàng ngàn giáp long lao ra đồng thời, mục tiêu bắn của song phương cũng nhanh chóng điều chỉnh, không trực tiếp đón đầu bắn vào đầu cự long, mà là tập trung lưu tinh tiền bắn vào giữa người cự long, cắt đứt ngang thắt lưng cự long, chặn đường cự long phía sau bổ sung lực lượng, mắt thấy đầu cự long vọt tới cũng không ngăn lại, song phương đều là mở đường cho đầu cự long lọt vào, sau đó nhanh chóng vây quanh dùng binh lực tuyệt đối bao vây diệt trừ. Xem ra số ít người đi vào hẳn rất dễ dàng bị tiêu diệt, nhưng đối với song phương mà nói, đều là đấu pháp rất mạo hiểm, một khi nhân mã nhảy vào giấu diếm phục binh thì đối với song phương trận doanh mà nói đều sẽ rất phiền phức.
Nhưng đối với song phương mà nói lại không thể không làm như vậy.
Võ Khúc biết mình bên này thiếu nhất chính là thời gian, một khi viện quân đối phương chạy đến thì phiền toái lớn, cho nên cần phải tốc chiến tốc thắng, bằng không thì hao tổn bớt quân số của đối phương.
Hùng Kỳ biết phá pháp cung của mình số lượng không bằng đối phương, cùng phá pháp cung đối phương tiếp tục đối đầu là tự tìm thất bại, một khi bị đối phương tiêu hao số lượng lớn nhân mã, căn bản không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể là quyết chiến sống chết hoặc là bám chặt lấy đối phương, hoặc là gắng đánh bại đối phương.
Vì vậy song phương hầu như cùng lựa chọn chiến pháp như nhau.
Không ngoài sở liệu, song phương trong đầu cự long vọt tới đều giấu nhóm đông người, vừa vọt tới lập tức phóng thích ra ngoài, cung tiễn và khiên hàng đầu của song phương lập tức rối loạn.
- Giết!
Võ Khúc cùng Hùng Kỳ lại cơ hồ đồng thời vung kiếm chỉ về hướng đối phương.
Song phương đại quân lập tức toàn bộ bỏ cung tiễn cùng khiên, cao giọng kêu:
- Giết!
Chấn động tinh không, song phương như thủy triều xông vào nhau, trong lúc nhất thời máu văng tung tóe không ngừng, đại quân song phương cùng nhau tập hợp lại, chỉ có quân trong trận doanh của song phương trong lúc hỗn loạn mỗi người chỉ huy riêng nhân mã của mình.
Các loại vũ khí phát ra ánh sáng trong chiến trận không ngừng lóe lên.
Đại chiến này, nhiều người cả đời chưa từng thấy, đương nhiên đều đang liều mạng, nhưng chỉ cần đánh thắng còn sống, lập được công, tiền đồ sẽ bừng sáng, tất nhiên sẽ trọng thưởng để cổ vũ sĩ khí, cổ vũ hậu nhân, bằng không liều mạng làm gì.
Đương nhiên, lúc này không liều mạng cũng không được, một khi bị đẩy lên chiến trường không thể lui lại, nếu không chết trên chiến trường cũng sẽ bị pháp trận người mình trảm, một đường là có thể có tiền đồ, một đường là chết nhục như chó, ngươi chọn cái nào?
Quân cận vệ đương nhiên là tinh nhuệ, nhưng Doanh Cửu Quang thân quân cũng không phải ngồi không, là nhân mã tinh nhuệ nhất của Đông quân, một trận thảm thiết mức độ khó có thể tưởng tượng được.
Tiêu Trạch, ngươi đúng là người của giám sát tả bộ?
Trong tinh không một đội nhân mã đang đi nhanh đột nhiên dừng lại, một gã quản sự Chiến Bình Hầu phủ, ngăn ở trước người Chiến Bình và Doanh Lạc Hoàn, đau khổ khuyên bảo. Doanh Lạc Hoàn đau khổ thở dài một tiếng, gương mặt tươi cười tràn đầy xấu hổ.
Mà lúc này Doanh Lạc Hoàn cũng một thân chiến giáp, dáng dấp không thua gì đấng mày râu, biết phụ thân gặp phải kiếp nạn này, nàng lập tức triệu tập hết thảy nhân thủ có thể phát huy được tác dụng trong Hầu phủ, không quản nam nữ, cùng theo phu quân hoả tốc tới tiếp viện.
Đây chính là cái lợi của việc phía dưới có người của mình, gặp chuyện luôn toàn lực tương trợ.
Hết lần này tới lần khác Chiến Bình dưới trướng Đằng Phi, nếu Doanh Cửu Quang sớm biết chuyện như vậy sẽ phát sinh, chỉ sợ sớm đã đề bạt Chiến Bình làm tinh quân, để giúp hắn khống chế nhiều nhân mã hơn, Thanh Chủ vốn cũng có ý này, nhưng Doanh Cửu Quang vì chỉnh đốn Đông quân, lo sẽ ảnh hưởng tận lực đè nén tiền đồ Chiến Bình, nghĩ chỉ cần có hắn còn, Chiến Bình về sau còn nhiều cơ hội.
Tiêu Trạch cười khổ chắp tay nói:
- Hầu gia, phu nhân các ngươi cho dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Thiên Phi nương nương! Hậu cung đám người của Doanh thiên vương, bệ hạ duy chỉ để lại Thiên Phi nương nương, đây là ý gì? Vinh hoa phú quý đó, lẽ nào Hầu gia cùng phu nhân thật muốn bức tử nữ nhi của mình hay sao?
A... Trong miệng bỗng nhiên hét lên một tiếng, máu tươi phun ra.
Doanh Lạc Hoàn đột nhiên xuất thủ, một thương đâm vào tim Tiêu Trạch, đôi mắt đẹp đầy sát khí oán hận nói:
- Cẩu tặc, đi chết đi!
Thương trực tiếp đem người đâm bay ra ngoài, nàng cũng lười thu chiến lợi phẩm gì, nhìn về phía phu quân cau mày trầm mặc không nói, ôm cánh tay Chiến Bình, vẻ mặt kích động, thành khẩn hỏi:
- Phu quân, thiếp bình thường đối đãi chàng như thế nào? Thiếp tuy là con gái của thiên vương, nhưng phu quân hàng ngày thiếp có chỗ nào không chu đáo? Thường ngày quỳ gối hầu hạ phu quân ăn mặc, trà nước có khi nào chậm trễ?
Chiến Bình than thở:
- Chưa từng chậm trễ!
Doanh Lạc Hoàn hai mắt đẫm lệ:
- Ta biết phu quân khó xử, Như Ý dù sao cũng là cốt nhục của chàng. So với phụ thân ta nặng nhẹ khác biệt, nhưng Doanh gia vẫn không để chúng ta thiệt, dù sao cũng là cha ta, bây giờ phụ thân gặp nạn, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, hai mạng đành chỉ có thể là hi sinh một mạng, huống hồ nếu phản bội phụ thân, cho dù có thể đảm bảo một mạng cho Như Ý, ngươi ta không mặt mũi gặp người. Như Ý sau này lại có mặt mũi nào đối nhân xử thế? Nếu như phụ thân qua được cửa ải này, Thanh chủ cũng không dám hành động tùy ý! Phu quân, chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không viện dẫn lý lẽ này nữa, vì báo ơn cha, cầu xin phu quân giúp ta một tay!
Chương 1913.:Tử chiến không đầu hàng (1)
Thấy phu nhân mình cầu xin khẩn thiết như vậy, Chiến Bình trong lòng không rõ là dư vị gì, đối với Doanh Cửu Quang hắn quả thật rất bất mãn, khởi nguồn vẫn là chuyện trước đây ép đem Chiến Như Ý đưa vào cung, khiến hắn tức giận trong lòng không chỗ trút xuống, ngươi muốn ta làm gì cũng được. Vì lại động tới nữ nhi của ta? Dù nói như thế nào, Doanh Cửu Quang cũng đích xác là đối với hắn không tệ, không chỉ nhiều lần cất nhắc hắn, hơn nữa còn gả ái nữ gả cho hắn, bằng không hắn cũng không có ngày hôm nay.
Cuối cùng vỗ vỗ cánh tay đang nắm chặt cánh tay mình, đối mặt Doanh Lạc Hoàn ánh mắt đang mong đợi, than thở:
- Phu nhân yên tâm, Chiến Bình sẽ không phụ ơn tri ngộ của Vương gia!
- Cảm tạ!
Doanh Lạc Hoàn liên tục gật đầu, nước mắt mơ hồ hai mắt, nàng đương nhiên biết phu quân đưa ra quyết định này khó khăn thế nào, đây chính là không để ý đến mạng sống của nữ nhi!
- Xuất phát!
Chiến Bình phất ta, nhân mã lần nữa lấy hắn dẫn đầu tiếp tục chạy đi.
Nhưng hắn chính là tâm phúc của Doanh Cửu Quang, Đằng Phi làm sao có thể không đế phòng.
Khi nhân mã sắp xuyên qua một vùng loạn thạch tinh vực, đột nhiên có mấy trăm đường lưu quang phóng tới.
Chiến Bình kinh hãi, nhanh chóng làm dấu tay, số lượng lớn nhân mã nhanh chóng lao ra ngoài, vội vàng kết trận phòng ngự.
Một trận ầm ầm nổ vang, tiền tuyến phòng ngự bị làm cho rối loạn, nhưng vòng phòng ngự cũng nhân cơ hội hoàn thiện.
Nhưng kẻ đánh bất ngờ lại chưa tấn công nữa, quanh thân đột nhiên đến không hết nhân mã hiện thân, vây quanh nhân mã của Chiến Bình, cười to một tiếng:
- Chiến Bình, vẫn như vậy à, Lý mỗ biết ngươi sẽ không nghe theo hiệu lệnh đại soái đi bên này, nên ta đã đợi lâu
rồi!
Chiến Bình đưa thương chỉ về hướng tên đại tướng Hồng Giáp, tức giận nói:
- Lý Ngọc Thành, ngươi dám phản bội Vương gia
Lý Ngọc Thành ha ha cười nói:
- Chiến Bình, nói sai rồi, ta được thiên đình sắc phong Hầu gia, Vương gia cũng là thiên đình sắc phong, bây giờ Vương gia đối kháng bệ hạ, rốt cục ai mới là phản bội, nói vậy không cần ta nhiều lời. Chiến Bình, bây giờ Doanh Cửu Quang nhụt chí quân tâm, thân bị quân cận vệ của bệ hạ trùng điệp trong vòng vây, đại nạn sắp tới, ngươi làm sao phải khổ sở muốn chôn cùng hắn, ngươi cho dù không suy nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho huynh đệ thủ hạ theo nhiều năm như vậy, không nên để bọn họ cùng chịu chết. Đại Soái có lệnh, mệnh ta thả vợ chồng ngươi một con đường sống, ngươi không nên ép ta khó xử!
Doanh Lạc Hoàn là người nghe không lọt tai nhất, vung thương phẫn nộ quát:
- Cẩu tặc, đừng nói bậy, dám thì cùng ta quyết chiến sinh tử!
Nếu không phải là Chiến Bình giữ nàng lại, nàng đã bắt cho phía trước đánh tới. Chiến Như Ý có tính cách như thế, có thể thấy rõ lý do, giống mẫu thân!
- Phanh!
Lý Ngọc Thành lạnh rên một tiếng, bày ra một thủ thế.
- Các huynh đệ. Doanh Cửu Quang vì bảo toàn tính mạng căn bản không coi tính mạng chúng ta ra gì, bây giờ quả là gặp báo ứng, bị quân cận vệ của bệ hạ chinh phạt. Doanh Cửu Quang đại thế đã mất, chúng ta không đáng vì hắn bán mạng!
Lời này vừa nói rạ, suýt chút khiến Chiến Bình toát mồ hôi lạnh, thanh âm đến từ trận doanh hắn bên này, nhìn lại, phát hiện chính là một vị Đô thông phía dưới.
Quan sát là biết sớm có chủ mưu, Đô thống vừa nói ra, sở bộ nhân mã lập tức thay đổi đầu thương, hướng về bên này.
Chuyện này vẫn chưa xong, ngay sau đó lại có một vị Đô thống lớn tiếng nói:
- Tinh quân có lệnh, Chiến Bình kháng lệnh, muốn kéo ta và mọi người chôn cùng nhạc phụ hắn, các huynh đệ có đồng tình hay không?
- Không đồng tình! Không đồng tình!
Lại một nhóm lớn nhân mã hô to đổi hướng tấn công.
Thế cục trước mắt có thể nói trong nháy mắt không khống chế được hết đám này tiếp đám khác phản bội, đem đầu thương nhắm vào người cầm đầu Chiến Bình bên này.
Không bao lâu sau, dưới trướng Chiến Bình có gần nửa nhân mã phản lại. Nguyên nhân Chiến Bình lòng biết rõ, hắn ở dưới trướng Đằng Phi, phía dưới có vài người vốn là có quan hệ với phía trên, hắn bình thường cũng không tiện toàn bộ đẩy ra, bằng không sẽ khiến tinh quân phía trên và các nguyên soái nghĩ như thế nào? Quan trọng nhất là, Doanh Cửu Quang gần đây mất lòng hết thảy mọi người, khiến Đông quân trên dưới sớm đã bất mãn, chỉ còn thiếu cơ hội bùng nổ mà thôi, bây giờ cơ hội rốt cuộc đã tới.
Có vài người vốn không có ý phản bội nhưng xem tình hình trước mắt bị nhóm người đông bao vây, bên này lại có gần nửa nhân mã làm phản, đánh tiếp cũng là chịu chết! Kết quả là liên tiếp có mấy nhóm người theo đó làm phản, tạo nên cơn sóng ảnh hưởng, người do dự bất định đều thức thời.
Đảo mắt nhân mã gắt gao bảo vệ xung quanh Chiến Bình chỉ còn lại có hai hàng, đủ thấy được Đông quân trên dưới quân tâm như thế nào, những người này không chịu phản bội hay vì đều là tâm phúc của Chiến Bình, biết nếu phản bội Chiến Bình cũng không có kết cục tốt.
- Một đám cẩu tặc vong ân phụ nghĩa!
Doanh Lạc Hoàn nổi giận đùng đùng, chỉ vào một đám kẻ phản bội tức giận mắng không ngừng.
Lý Ngọc Thành hiển nhiên không muốn phí thời gian nữa, hắn còn có nhiệm vụ khác, phải dẫn nhân mã đi chặn Lệnh Hồ Đấu Trọng, lớn tiếng nói:
- Chiến Bình, ngươi đại thế đã mất, còn không mau hàng!
Chiến Bình vung thương tức giận chỉ về phía hắn:
- Giết!
Một ngựa xông lên trước dẫn đầu lao tới.
- Giết!
Doanh Lạc Hoàn trợn tròn mắt, phất tay ra lệnh chiến đấu, hiển nhiên là quyết tâm tử chiến đến cùng.
Bi ai là, kẻ đối mặt trước tiên lại là kẻ mới vừa phản bội hắn, không cách nào, bị bộ hạ cũ của mình bao vây, không ra tay trước với bộ hạ cũ của mình.