Phi Thiên

Chương 3230: Bất thắng nhân sinh nhất trường mộng (2)

Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy xong, Hạ Hầu Thừa Vũ trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ khó che giấu, nhìn về phía Đông cung trong lòng cười như điên, tiện nhân, ngươi cũng có ngày này!

Điều duy nhất khiến cho nàng cảm thấy tiếc nuối là không thể tự mình đem tiện nhân đó hành hạ đến chết!

Nữ nhân một khi căm hận nữ nhân nào đó thì cực kỳ ác độc.

Trong cung kinh biến như vậy, Quảng thiên vương Phủ, Khấu thiên Vương Phủ, Hạo thiên Vương phủ, cũng đều ngay lập tức nhận được tin tức.

Quảng Lệnh Công, Khấu Lăng Hư cùng Hạo Đức Phương từng người trầm mặc, sắc mặt căng thẳng, đi đi lại lại, biết Thanh Chủ chưa động đến người của bọn họ đều hiểu là Thanh Chủ truyền tin tức cho bọn họ, cho thấy chưa muốn động đến bọn họ, có ý ổn định bọn họ, để bọn họ nghĩ lại trước khi hành động tiếp.

Đối với Thanh Chủ mà nói, đây cũng là một trong những nguyên nhân hậu cung dung nạp nhiều phi tử như vậy, dùng để truyền đạt ý với chư hầu phía dưới.

Dù cho hắn không thích nữ nhân nào đó nhưng nếu người sau lưng nữ nhân nào đó làm việc hắn thích thì hắn sẽ miễn cưỡng sủng ái nữ nhân kia một lần, để mọi người đều hiểu ý gì. Hoặc là đôi khi không tiện nói rõ, hắn sẽ tiết lộ với một nữ nhân nào đó chắc chắn nữ nhân kia sẽ chuyển đạt ra ngoài. Hay nếu hắn có gây xích mích với phía dưới, cũng sẽ cố ý quan tâm đến nữ nhân nào đó.

Thanh Chủ và hậu cung phi tử có quan hệ chặt chẽ, từ trước đến nay là trọng điểm một số người quan tâm.

Choang...

Một tiếng vang lên, chén rượu đột nhiên từ tay rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất, rượu văng khắp nơi.

Một bàn toàn đồ ăn ngon và một bầu rượu ngon.

Thường làm bạn với cô đơn, nên gặp rượu uống hơi nhanh. Chư Cát Thanh đột nhiên đưa một tay ôm bụng, một tay đặt trên bàn. Vẻ mặt đau đớn gục trên bàn toàn thân hơi run rẩy.

Hai thiếu nữ đứng bên cạnh thấy thế vô cùng kinh ngạc, bước qua dìu nàng dậy.

- Thần tiên tỷ tỷ, ngài làm sao vậy?


Chư Cát Thanh cố sức khoát tay áo, một cánh tay dùng sức chống lên mặt bàn lung la lung lay đứng lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn rượu trên bàn. Vẻ mặt đau đớn thần sắc trên mặt lại lộ ra một nụ cười sầu thảm, nỉ non tự nói một tiếng.

- Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ha ha...

Tiện đà xoay người, lăn đổ ghế sau lưng, lung la lung lay lảo đảo tập tênh đi đến cạnh giường cách đó không xa, té nhào vào giường, đau đến cong người lại như con tôm.

Hai thiếu nữ sợ hãi, sợ đến nỗi chân tay luống cuống không biết nên làm thế nào cho phải chưa từng thấy cảnh này, trong lòng các nàng thân tiên tỷ tỷ là người không thể bị bệnh.

Cuối cùng người hơi lớn tuổi hơn nói:

- Nhanh đi tìm người, nhanh đi kêu người!

Người nhỏ tuổi hơn lập tức cầm váy chạy như điên ra ngoài.

- Người đầu, người đâu...

Người hơi lớn tuổi hơn nhào tới bên cạnh giường, khóc nức nở loạng choạng nắm lấy cánh tay nàng.

- Thần tiên tỷ tỷ, người làm sao vậy, làm sao vậy?

Chư Cát Thanh co người nằm đó cố sức mở hai mắt ra vô lực nhìn nàng một chút, tiếp đó dùng hết khí lực nổ lực lao người tới, đem thân thể của mình nằm ngang ra, nỗ lực giữ lại nét đoan trang cuối cùng, tựa hồ muốn đưa tay chạm vào mặt cô gái ngồi bên cạnh đang rất sốt ruột.

Tay vẫn chưa kịp sờ lên đã vô lực rơi xuống hai mắt nhắm lại, hai hàng lệ rơi xuống, óng ánh trong suốt.

Ngoài phòng, vài thủ vệ chợt đi vào, đi nhanh tới bên giường người cầm đầu nghiêng đầu liếc nhìn rượu và đồ ăn trên bàn, không ai khác chính là phụ trách cai quản Trung túc tinh cung Phương Liêu.

Đến bên cạnh giường, Phương Liêu gọi lớn:


- Thanh cô nương, ngươi sao vậy?

Gọi vài tiếng cũng không có phản ứng, nghiêng đầu ý bảo cô gái xem xem sao.

Nữ tử nhanh chóng tiến lên đưa tay thăm dò, thi pháp kiểm tra, sợ đến nỗi tay bỗng nhiên rụt trở về, quay đầu cả kinh kêu lên:

- Tỷ ấy... chết rồi...

Mấy người khác cũng hoảng sợ, không khỏi thi pháp kiểm tra.

Xác nhận người thật sự đã chết xong, mỗi người đều luống cuống, bọn họ phụ trách trông coi mà người lại chết rồi thì biết báo cáo sao?

Có người hoảng sợ nói:

- Làm sao bây giờ?

- Không đâu, không đâu.

Thiếu nữ bên cạnh giường lắc đầu khóc rống lên, lắc lắc Chư Cát Thanh cầu xin màng nhanh tỉnh lại.

Cũng có người nhanh chóng phát hiện chuyện không bình thường, phát hiện bên cạnh bàn chén rượu rơi vỡ và cái ghế bị đổ.

Từ đầu tới đuôi không nhúc nhích, Phương Liêu quay đầu liếc nhìn lạnh nhạt nói:

- Không cần tra xét, là ý của Thánh tôn thông báo Vô Lượng Thiên là được, những thứ khác không cần chúng ta quan tâm.

Độc chính là hắn hạ thủ, trong lòng hắn đương nhiên là biết rõ, liếc nhìn Chư Cát Thanh dung nhan tuyệt mỹ, thầm than trong lòng một tiếng đáng tiếc, xoay người không nhanh không chậm rời khỏi.

Trên cổng thành, chắp tay đứng ở trước cửa sổ Miêu Nghị bỗng nhiên đưa mắt nhìn về nơi xa, tựa hồ có gió nổi lên, cây cối lắc lư, bụi vàng hướng lên thiên không như cột trụ rồi bỗng tán loạn ra. Suy nghĩ của hắn cũng như thế, cho đến bây giờ vẫn không biết Thanh Chủ bên kia thế nào, mấy vạn nhân mã U Minh phân tán ở Thiên Nhai lúc nào cũng có thể công thành, nhưng hắn vẫn đứng đó như cũ, ánh mắt kiên nghị, môi mím chặt.

Dưới thành trên thành vẫn đang khiêu chiến lẫn nhau rồi đe dọa, đao đã gác lên cổ những người bị bắt lên đầu thành, Tinh đứng ở một bên phía trước cửa sổ nhìn thấy cảnh này, lại tựa như có cảm giác khẽ thở dài.

Hoang đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất trường mộng...

Miêu Nghị khẽ nghiêng đầu, lẳng lặng liếc nàng.