Mọi người không ai hé răng, đều chỉ nhìn hắn.
Thành Thái Trạch vừa nói vừa để ý phản ứng của mọi người. Đây là bản soái hứa hẹn trước mặt các huynh đệ mặt, nếu nuốt lời thất tín, sau này cũng không còn mặt mũi nào nhìn mọi người! Còn một điểm mọi người đều biết, Doanh Cửu Quang liên tục thất bại, khiến quân tâm tan rã, thử hỏi như vậy đại quân làm sao chống đỡ nổi quân cận vệ của bệ hạ? Mà bệ hạ đã tập hợp một tỷ nhân mã mai phục bên ngoài tinh môn Doanh Cửu Quang đang ở chỉ chờ chúng ta bên này mở cửa vào, là một lần hành động sẽ sát nhập! Nếu như chúng ta không buông lỏng, quân cận vệ sẽ cưỡng ép đánh vào, nhân mã chúng ta hiện nay tích trữ ở cửa vào tinh môn số lượng cũng không chống đỡ được, bệ hạ không thể đợi đến khi viện quân của chúng ta chạy tới, cho nên thời gian của chúng ta không còn nhiều.
Trên thực tế quân cận vệ căn bản không tới một tỷ nhân mã, là thiên cung bên kia vị trấn an bên này, mà gạt bên này, trên thực tế chỉ có tam vệ nhân mã, thật sự là không dám điều động quá nhiều nhân mã, một khi trưng dụng nhiều rất dễ khiến khắp nơi phát hiện dấu hiệu điều động.
Hắn cũng đoán được điểm ấy, nhưng vẫn nói ngoa với phía dưới, làm như vậy là để kiên định quyết tâm của người phía dưới.
Một tướng hỏi:
- Đại soái. Doanh Cửu Quang sào huyệt có gần hai trăm triệu trọng binh, nếu đánh nhau chúng ta cũng khó tránh khỏi tổn thất không biết đã có kế hoạch nào tốt chưa?
Thành Thái Trạch gật đầu nói:
- Hỏi hay lắm! Đây chính là điều ta muốn nói cho mọi người, không dối gạt chư vị, phong vương ngọc điệp không chi ta mà còn có tử Lộ Nguyên soái Đằng Phi cũng nhận được, chúng ta trước đó đã liên lạc qua rồi, quyết định liên thủ hành động, sau đó Đông quân một phân thành hai bệ hạ hứa sẽ phong hai ta làm Vương!
Nghe tin Đông quân sẽ phân thành hai, có người không khỏi thất vọng, bởi vì vị trí tốt sẽ ít đi, hỏi:
- Vì sao lại để Đằng Phi được lợi?
Thành Thái Trạch lắc đầu than thở:
- Ta hiểu ý của chư vị, nhưng nếu chỉ một nhà chúng ta được lợi. Đằng Phi cùng Lệnh Hồ Đấu Trọng làm sao có thể ngồi yên không để ý đến, chuyện xảy ra tất nhiên sẽ gấp gáp chi viện Doanh Cửu Quang, một khi mấy phương liên thủ đấu lại chúng ta, miếng thịt này chúng ta sợ là nuốt không trôi, ngược lại đẩy mình vào chỗ hiểm, lẽ nào chư vị còn trông cậy vào quân cận Vệ để chúng ta cùng bọn họ đổ máu tới cùng? Chỉ sợ Thanh Chủ ước gì chúng ta tự giết lẫn nhau. Mà một khi chiến sự kéo dài, nhân mã Nam quân, Tây quân cùngBắc quân chạy tới, kết quả của chúng ta sẽ như thế nào không cần ta phải nhiều lời, đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Chúng ta thực lực có hạn, nuốt không nổi miếng thịt lớn như vậy, cho dù có nuốt vào, trong khoảng thời gian ngắn ổn định cũng là cả vấn đề. Còn một điểm nữa, Thanh Chủ vì sao phải động thủ Doanh Cửu Quang? Tứ Đại Thiên Vương cự tuyệt không lên triều, đã chọc giận Thanh Chủ. Thanh Chủ cắt bốn quân thành tám miếng phân hoá thực lực bốn quân là chuyện sớm muộn, chỉ là chọn Doanh Cửu Quang ra tay trước mà thôi, chúng ta nếu độc chiếm, chỉ sợ không đợi đến lúc chúng ta ổn định Thanh Chủ đã bắt đầu động thủ với chúng ta, cho nên chỉ có thể từ từ hành động, giải quyết vấn đề trước mắt, không thể nóng vội!
Chúng tướng yên lặng gật đầu, có đại tướng vuốt cằm nói:
- Đại soái nói có lý.
Thấy mọi người không có ý kiến phản đối, Thành Thái Trạch hướng về phía bên cạnh vung tay lên, Tạ Thăng lập tức bày ra la bàn lấy tinh đồ ra.
Mọi người lần lượt rời khỏi bàn vây quanh quan sát, Thành Thái Trạch chỉ vào la bàn nói:
- Chủ công không phải chúng ta, quân cận vệ toàn quyền phụ trách, đây cũng là việc bản soái và thiên cung bên kia đã thương lượng xong, như vậy có thể tận lực tránh tổn thất. Lấy la bàn chia hướng đông tây, Đằng Phi ở cửa đông tiến vào, quân ta ở cửa tây tiến vào, quân cận vệ sau khi tiến nhập tinh vực Doanh Cửu Quang ở sẽ trực tiếp đánh bất ngờ vào sào huyệt Doanh Cửu Quang, quân ta theo sau tiến nhập vào, một đường phục binh khống chế xung quanh, phòng Doanh Cửu Quang binh bại trận trốn vào tinh vực Vô Tri, một khi phát hiện, phải bằng bất cứ giá nào kéo Doanh Cửu Quang lại, để tranh thủ thời gian cho quân cận vệ truy sát phải trừ diệt hậu họa Danh Cửu Quang này. Một đường lập tức đánh vào cửa phía bắc do Lệnh Hồ Đấu Trọng trọng cố thủ, ngăn Lệnh Hồ Đấu trọng phái đại quân tiếp viện. Đại quân Đằng Phi tiến nhập cũng giống như chúng ta chia binh làm hai đường, một đường phục binh mai phục, một đường cùng chúng ta liên thủ chặn Lệnh Hồ Đấu Trọng viện binh. Đằng Phi từ phía đông khống chế tinh vực đông bán cầu, quân ta từ phía tây khống chế tinh vực tây bán cầu. Nhân mã tụ họp ngoại giới của chúng ta thì nhanh chóng thay đổi tuyến đường, hình thành thể tả hữu giáp công khi Lệnh Hồ Đấu Trọng tiếp tục tập kết nhân mã ở ngoại giới, tất cả mọi người nghe rõ chưa?
- Đã rõ.
Chư tướng gật đầu, đều là người thống binh nhiều năm, giảng giải như vậy trên tinh bàn, đương nhiên đều hiểu rõ rồi.
Nhưng có người lại hỏi:
- Đại soái, vạn nhất Thanh Chủ sự thành lại nuốt lời thì phải làm sao?
Thành Thái Trạch nói:
- Điểm ấy ta và Đằng Phi sớm đã thương lượng, chúng ta cũng sẽ không để Thanh Chủ nắm đằng chuôi, đầu tiên vẫn phải tự bảo vệ mình. Bên này một khi tiêu diệt được Doanh Cửu Quang, ta và Đằng Phi tức khắc liên hệ Hạo Đức Phương, Quảng Lệnh Công cùng Khấu Lăng Hư, kêu gọi bọn họ đầu hàng, nói rõ với họ tiếp tục thực hiện tuyến đường mà Doanh Cửu Quang cùng bọn chúng cùng dựa vào. Chỉ cần Doanh Cửu Quang đại thế mất đi, cho dù ba vị thiên vương không cam lòng cũng phải khuất phục trước hiện thực, không thể buộc chúng ta triệt để đứng về phía Thanh Chủ khiến Thanh Chủ thu được thực lực lớn hơn để đối phó bọn họ, như vậy có thể giải trừ mối uy hiếp tam quân tiếp viện, mà chúng ta cũng có thể mượn thế lực của tam quân tự bảo vệ mình. Thanh Chủ không dám nuốt lời, thì đại sự sẽ thành!