Tiêu Lăng Ba trong lòng sáng tỏ, thiên nhai đại thống lĩnh trước mắt hắn chính là bộ hạ cũ của Đại đô đốc, trên đường tới vẫn còn cân nhắc vạn nhất vị này không phối hợp phải xuống tay độc ác không biết Đại đô đốc bên kia có có ý kiến gì hay không, bây giờ đương nhiên yên tâm, đồng thời trong lòng cũng có thêm sức mạnh, dù sao lần đầu làm chuyện như này cũng lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giờ có Đại đô đốc tọa trấn đương nhiên là không cần lo lắng.
- Vâng!
Đám người Tiêu Lăng Ba chắp tay trả lời.
Hạ Chưởng Quỹ âm thầm xem xét Miêu Nghị, trước khi chuyện được triệt để làm rõ, hắn giờ còn không biết phải làm gì, nhìn thấy Miêu Nghị xuất hiện ở đây trong lòng thầm kêu không ổn, người này tại sao lại tới Thiên nguyên tinh thiên nhai rồi, nhớ năm đó vị này chính là ở chỗ này chém giết máu chảy thành sông!
Vừa nhìn thấy Miêu Nghị xuất hiện ở đây, hắn liền hoài nghi Thiên nhai sắp xảy ra chuyện.
Phục Thanh nói với Tiêu Lăng Ba:
- Bên ngoài, bốn thành thống lĩnh đã đang đợi lệnh, đi ra trực tiếp chào hỏi là được.
Tiêu Lăng Ba lại hướng về phía hắn chắp tay, sau đó dẫn người nhanh chóng rời đi, không dám trễ nãi.
Miêu Nghị đi xuống bậc thang, hai tay ôm vào bụng, chậm rãi đi về phía lầu các bên đó, mọi người đi theo phía sau.
- Nhị ca, thông báo một tiếng cho đại ca bọn chứ, người của ta giờ hẳn là đã tìm được bọn họ, để bọn họ hiệp trợ, đừng gây ra việc gì không thoải mái.
- Ừ!
Phục Thanh gật đầu, nhanh chóng lấy tinh linh ra liên hệ.
- Triệu Thanh, thông báo Ngọc Linh Chân Nhân để bọn họ tới Thủ thành cung trình diện phục đại thống lĩnh.
Bước chậm về phía trước Miêu Nghị lại thông báo một tiếng.
- Vâng!
Dương Triệu Thanh lĩnh mệnh, cũng lấy tinh linh ra liên hệ.
Bên ngoài Thủ thành cung, đám người Ngọc Linh mới vừa đến bên ngoài Thủ thành cung, đang nhìn Thủ thành cung cảm khái, chợt thấy bên trong Thủ thành cung bay ra một đám người bay về bốn hướng nội thành.
Mà lúc này Ngọc Linh Chân Nhân cũng nhận được tin của Dương Triệu Thanh, cầm tinh linh, truyền âm nói:
- Ngưu Hữu Đức bảo chúng ta đi Thủ thành cung gặp Phục Thanh.
Ngọc Luyện Chân Nhân kỳ quái nói:
- Sư huynh, hắn chưa nói gặp Phục Thanh có chuyện gì sao?
Ngọc Linh Chân Nhân lắc đầu, nhíu mày suy tư.
Ngọc Hư Chân Nhân giơ tay lên một cái nói:
- Đi thì đi thôi, chắc là hắn cũng sẽ không hại chúng ta.
Bốn người sau đó trực tiếp đi tới dưới bậc thang Thủ thành cung, mời thủ vệ thông truyền, kết quả đương nhiên là một đường thông suốt, có người trực tiếp đưa bọn họ đi vào dưới chân lầu các sau đó mời bọn họ tự mình đi lên.
Bốn người nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi lên lầu.
Lên đến lầu các chứng kiến Miêu Nghị đang đứng đó cười đợi bọn họ, bốn người sửng sốt, đều không nghĩ tới Miêu Nghị lại ở chỗ này, ánh mắt của Bảo Liên là phức tạp nhất.
- Bái kiến Đại đô đốc!
Bốn người sau đó tiến lên hành lễ. Hiện giờ Miêu Nghị đã không phải là Miêu Nghị lúc trước, gặp lại không dám thất lễ.
Không cần đa lễ!
Miêu Nghị cười hai hả đưa tay.
- Chư vị xin lỗi, thứ cho Ngưu mỗ vừa rồi không nói rõ.
- Không sao cả!
Đám người Ngọc Linh cười theo một cái, duy chỉ có Bảo Liên mặt không chút thay đổi, khiến Miêu Nghị chú ý.
Gặp lại nữ nhân này, Miêu Nghị cũng không khỏi nhớ lại trước đây Ngọc Linh chưởng môn đã từng làm mai hai người, nhưng chuyện sớm đã trôi qua. Miêu Nghị cũng chỉ là nhớ tới lúc đó mà cười một tiếng, không để ở trong lòng.
- Bảo Liên, chúng ta bao năm không gặp rồi, không biết trước đây chuyện bên trong Thủ thành cung này còn nhớ hay không?
Miêu Nghị vung ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, Thủ thành cung sớm đã bị lật đổ nhiêu lần, nhưng kết cục cũ vẫn không thay đổi, nhưng lại khiến cho người ta có chút hoài niệm.
Bảo Liên lạnh nhạt nói:
- Rời đi, đã không còn ấn tượng gì rồi.
Miêu Nghị ha hả cười nói:
- Còn giận chuyện năm đó? Tình hình năm đó ngươi cũng biết, ta tự thân khó bảo toàn, cũng không muốn liên lụy ngươi, mới đuổi ngươi đi. Hơn nữa, Cao Nham ta cũng đã giúp ngươi trút giận, nói là cứu ngươi một lần cũng không quá đáng chứ?
Bảo Liên như trước ôn hoà nói:
- Ta đâu có bảo ngươi cứu!
Lời này vừa nói ra, mọi người tại chỗ thần tình khác nhau. Dương Triệu Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng. Phục Thanh cười nhạt, Thanh Nguyệt Hòa Tinh nhìn nhau.
Ngọc Linh Chân Nhân khiển trách Bảo Liên:
- Nói gì vậy? Còn không mau xin lỗi Đại đô đốc.
Bảo Liên cắn môi, rõ ràng không muốn mở miệng.
- Được rồi!
Miêu Nghị chặn lại, cũng không muốn cùng Bảo Liên cứ nói mãi chuyện này, ba vị Chân Nhân lưu lại những người khác lui xuống trước đi.
Bảo Liên là người thứ nhất quay đầu đi, Phục Thanh, Thanh Nguyệt Hòa Tinh cũng đi xuống, ngoại trừ Dương Triệu Thanh chỉ còn ba vị chân nhân đứng ở một bên.
- Ngồi xuống nói chuyện!
Miêu Nghị đưa tay mời ngồi, hắn thì ngồi ở vị trí chủ vị. Dương Triệu Thanh đứng ở bên cạnh hắn.
Ngọc Linh Chân Nhân sau đó ngồi xuống hỏi:
- Không biết Đại đô đốc với bọn ta đến đây có gì phân phó?
Miêu Nghị cười nói:
- Kỳ thực cũng không có gì, vẫn là chuyện Chính khí môn, chuyện Cao Nham trước đó. Chính khí môn lại tiếp tục kinh doanh tiệm tạp hóa đã không thích hợp, ý của ta là Chính khí môn chính thức từ bỏ tiệm tạp hóa, đem tiệm tạp hóa chuyển nhượng đi, chúng ta mở lại cửa hàng tương tự, thế nào?
Sư huynh đệ ba người đưa mắt nhìn nhau, không nói gì, hồi lâu sau, Ngọc Hư Chân Nhân cười khổ nói:
- Đại đô đốc, sợ là không dễ dàng như vậy, tiệm tạp hóa chính khí mấy năm nay cân đối thế lực khắp nơi, con đường kinh doanh vẫn ở trong tay Chính khí môn, Chính khí môn một khi từ bỏ, tiệm tạp hóa chính khí buôn bán nói không khách khí ít nhất phải giảm phân nửa, sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của không ít người, ai sẽ đồng ý cùng chúng ta chuyển nhượng?