Miêu Nghị cười nói:
- Có mấy lời không tiện nói trước mặt Thiên nhi, Tuyết nhi, nhưng ta cũng không dối gạt lão, lần này đi Tinh Tú Hải cửu tử nhất sinh, cơ hội trở về rất nhỏ, nghe nói có trọng thưởng, ta mới liều đi một chuyến. Lão cũng không cần lo lắng, nếu như ta không về được, Thiên nhi Tuyết nhi sẽ cùng Yêu tiền bối rời đi, ta cũng đã sắp xếp xong xuôi đường lui cho lão. Nếu lão bằng lòng rời đi với bọn Thiên nhi, có thể đi Thiếu Thái sơn tìm Tần Vi Vi giúp một tay giải trừ tiên tịch, sau đó hãy cao bay xa chạy. Nếu như muốn tiếp tục ở lại quan phương, ta cũng không miễn cưỡng. Nếu ở Trấn Hải sơn khó có thể đặt chân, có thể đi đầu Tần Vi Vi, ta đã dặn dò nàng trước…
Diêm Tu không nghĩ tới ngay cả đường lui của lão cũng đã được Miêu Nghị sắp xếp xong xuôi, trong lòng cảm động khó có thể dùng lời diễn tả được, có vẻ khó tự kiềm chế run rẩy nói:
- Đại nhân, ngài an bài trước những chuyện này, phải chăng là đã biết sớm mình phải đi Tinh Tú Hải?
Miêu Nghị gật đầu một cái:
- Rất xin lỗi, đã giấu các ngươi lâu như vậy.
Hắn vừa dặn dò Diêm Tu xong chợt có một vị khách tới, người tới không ai xa lạ, là Văn Phương thương hội Nam Tuyên thành, lại mang theo một hộp bánh tới nói là tự tay mình làm.
Không có biện pháp, nàng cũng không phải người có tiền gì, trong mắt nàng Miêu Nghị có tiền như vậy, lễ vật mà nàng mang tới chắc chắn sẽ bị Miêu Nghị coi thường, không bằng tự mình làm ít đồ biểu đạt tâm ý.
Thiên nhi, Tuyết nhi cũng không thiếu lễ vật, Văn Phương tặng hai nàng hai bộ trang sức xinh đẹp, cả ba tíu tít trò chuyện với nhau.
Bên trong phòng khách, Miêu Nghị mở hộp ra, ngồi ở cạnh khay trà cầm một miếng bánh lên ăn thử, thấy mùi vị cũng không tệ lắm. Lần trước Văn Phương tặng hắn không hề nếm thử, lần này cảm thấy ngon miệng bèn cười hỏi:
- Thật sự là tự tay nàng làm ư?
- Đại ca nói như vậy là làm tổn thương người ta, chẳng lẽ muội còn gạt huynh…
Văn Phương rời khỏi chỗ Thiên nhi và Tuyết nhi, xem đây như nhà mình hết sức tự nhiên ngồi uống bàn trà đối diện Miêu Nghị, sau khi do dự một chút bèn thăm dò hỏi:
- Đại ca, muội nghe được phong thanh, nói huynh phải tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội…
Miêu Nghị kỳ quái nói:
- Không phải là thương hội các ngươi từ trước tới nay không hề tham dự vào những chuyện chém giết sao, vì sao tin tức linh thông như vậy?
- Có người tới thương hội mua đồ tiết lộ.
Văn Phương quan sát vẻ mặt của hắn, cũng đang quan sát phản ứng của Thiên nhi cùng Tuyết nhi. Có lẽ là Miêu Nghị cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng nàng đã tiếp xúc qua hai nàng, biết rõ hai người không phải là loại nữ nhân tâm cơ thâm trầm. Lại thấy hai nàng ôm hai bộ đồ trang sức đeo tay nhỏ giọng thảo luận, dường như không lo lắng cho chuyện chủ nhân mình đi Tinh Tú Hải một chút nào, trong mắt lóe lên như có điều suy nghĩ.
Miêu Nghị cười nói:
- Biết ta sắp đi Tinh Tú Hải rồi, nàng còn tới đây làm chi?! Đi rồi coi như không về được nữa, cho dù là nàng lập quan hệ thế nào, ta cũng không còn chiếu cố làm ăn cho nàng được nữa.
- Tiểu muội cũng không phải là loại người thấy lợi quên nghĩa, cho dù là Đại ca không có ở đây, tiểu muội cũng sẽ thường xuyên đến thăm Thiên nhi cùng Tuyết nhi.
Văn Phương vỗ ngực bảo đảm:
- Không phải là gọi Đại ca suông, gọi như vậy chính là cả đời!
Cả đời ư…? Miêu Nghị cười cười, không phải là mối làm ăn lớn có thể thân thiết như vậy mới lạ.
Dĩ nhiên lời này chẳng qua chỉ để trong lòng, cũng không cần thiết nói ra tổn thương người.
Còn đang trò chuyện, bên ngoài chợt có người thông báo Tần Vi Vi tới.
Trong chốc lát, chỉ thấy Hồng Miên Lục Liễu đi theo Tần Vi Vi trong đình viện sải bước tới, Miêu Nghị dặn Thiên nhi Tuyết nhi bồi tiếp Văn Phương, còn mình ra cửa chắp tay nghênh đón:
- Tần sơn chủ đại giá quang lâm, hoan nghênh trở lại chốn cũ.
Lúc này còn có tâm trạng đùa giỡn, Tần Vi Vi lườm hắn một cái, căn dặn Hồng Miên Lục Liễu đi trò chuyện với Thiên nhi Tuyết nhi, còn mình đi thẳng tới lầu các quen thuộc, đồng thời kêu gọi Miêu Nghị:
- Lên đây nói chuyện.
Đi tới lầu các, thấy bố trí bên trong không thay đổi gì, Tần Vi Vi đi thẳng tới sau trường án ngồi uống, cũng là vị trí của nàng trước kia.
Miêu Nghị đi theo sau nàng cười khổ nói:
- Vi Vi, dường như vị trí đó hiện tại là của ta, nàng ngồi đó làm ta có cảm giác trở về ngày trước, lúc còn là động chủ Đông Lai động tới bái kiến nàng…
Tần Vi Vi không đùa giỡn với hắn, cau mày hỏi:
- Ngươi đã sớm biết mình phải đi Tinh Tú Hải ư?
Quả nhiên cũng là vì chuyện này mà tới… Miêu Nghị đáp:
- Phải!
Tần Vi Vi cắn răng thử dò xét:
- Có phải là vì lần trước cầu hôn, cho nên phủ chủ có ý làm khó ngươi chăng?
Miêu Nghị ngẩn ra, chợt lắc đầu nói:
- Chuyện này thật sự không có liên quan gì với phủ chủ, là điện chủ bổ nhiệm.
Tần Vi Vi không tin:
- Vì sao điện chủ lại chỉ đích danh ngươi đi Tinh Tú Hải?
- Chuyện này ta cũng kỳ quái, ta nghi ngờ là bị huynh đệ kết nghĩa của ta bán đứng. Có nội tình? Tần Vi Vi ngạc nhiên nói:
- Huynh đệ kết nghĩa của ngươi ư, là ai vậy?
Miêu Nghị cũng không tiện nói chuyện mình bức bách người ta kết bái, chỉ than thở:
- Chuyện này một lời khó mà nói hết, tóm lại là lúc trước ta theo phủ chủ đi Trấn Ất điện, trong lúc vô tình xông vào vườn mai điện chủ, động vào mai mà điện chủ hết sức yêu thích. Đoán chừng là bởi vì chuyện này nên chọc giận điện chủ, trừ chuyện này ta thật sự không nghĩ ra còn có chỗ nào trêu chọc tới điện chủ.
Miêu Nghị lắc đầu cười khổ, đến lúc này cũng không có gì giấu giếm.
Tần Vi Vi thình lình đứng lên, nhìn chằm chằm Miêu Nghị ra vẻ hận hắn bất trị, đau lòng ôm đầu nói:
- Miêu Nghị, ngươi bảo ta nên nói gì đây, ở vườn mai điện chủ ngươi cũng dám đi loạn như vậy…
- Ta nào biết đường đường điện chủ lòng dạ nhỏ mọn như vậy, huống chi đây chỉ là suy đoán của ta, vẫn không thể chắc chắn.
Hai người đang trò chuyện, Thiên nhi đột nhiên tới thông báo:
- Đại nhân, bên ngoài có người muốn gặp ngài, nói là Đại ca ngài phái tới.
Ta lấy đâu ra Đại ca??? Miêu Nghị ngạc nhiên, chẳng lẽ là mới vừa nhắc Tiếu Ất Chủ, y lại tới đây thật?! Hắn sợ hiểu lầm giống như Văn Phương lần trước, bèn hỏi:
- Đại ca nào?
- Thủ vệ sơn môn nói các nàng không chịu nói, đây là hai nữ tử, tự xưng Hồng Tụ và Hồng Phất, nói là báo với Đại nhân chắc chắn sẽ biết.
Hồng Tụ, Hồng Phất…? Miêu Nghị tỏ ra kinh ngạc.
Cái tên đặc thù như vậy tự nhiên sẽ không dễ dàng quên, đây không phải là tên thị nữ Yến Bắc Hồng sao, rốt cục hắn đã biết vị Đại ca của mình là ai.
Hắn và Yến Bắc Hồng có tình hữu nghị với nhau lúc cả hai còn hàn vi nghèo khổ, lại có ân cứu mạng lẫn nhau, có thể nói là mạc nghịch chi giao, nếu xét ra ở giới tu hành, Yến Bắc Hồng xứng đáng là Đại ca của Miêu Nghị.
Chuyện khiến cho hắn ngạc nhiên là hai nơi cách xa nhau như vậy, vì sao Yến Bắc Hồng lại cho hai thị nữ tới đây, chẳng lẽ là Yến Bắc Hồng cũng tới?