Một hồi sau, hai người đều ngồi thẳng lên, Hạ Hầu Lệnh trở về chỗ cũ chắp tay lại, hoàn toàn vừa lòng với Miêu Nghị, như trước thấp giọng nói:
- Ngươi chuẩn bị khi nào động thủ?
Lời nói cùng việc làm của hắn kỳ thật đã tỏ thái độ cũng như cho Miêu Nghị câu trả lời thuyết phục rồi.
Miêu Nghị nói:
- Trước khi động thủ nghĩ muốn nhờ Thiên Ông giúp một việc nhỏ.
“A!” Trong lòng Hạ Hầu Lệnh nhất thời cảnh giác, lo lắng hậu thuẫn phía sau của đối phương:
- Không biết chuyện gì?
Miêu Nghị nói:
- Ta thời trẻ từ Chính Khí Môn đi ra, gần nhất xuất hiện chuyện có chút ghê tởm. Doanh gia muốn đưa quyền nắm giữ Chính Khí hàng tạp hóa phô cho Quảng gia. Ngươi nói nhường cứ nhường, ta cũng không có ý kiến gì, dù sao Chính Khí hàng tạp hóa phô đã sớm không liên quan chuyện của ta. Ai ngờ bên Quảng gia lại xuất hiện một người tên Cao Nham, cứ muốn cưới Bảo Liên cháu gái chưởng môn Chính Khí Môn. Bảo Liên này từng đi theo ta nhiều năm, cầu xin đến ta rồi, ta cũng không thể không quản. Ta liền chào hỏi, Chính Khí Môn các ngươi nghĩ muốn khống chế cứ khống chế ta cũng lười quản, chuyện Bảo Liên liền cho ta mặt mũi, phóng nàng một ngựa. Việc này cho qua đi. Hắc! Ai ngờ Cao Nham kia khẩu xuất cuồng ngôn mắng lên đầu ta, ta có điểm không hiểu ý tứ của Quảng gia, nghĩ ta không dám đập bề mặt của hắn sao?
Thì ra là việc này, còn tưởng là chuyện lớn gì!
Hạ Hầu Lệnh vừa nghe đã vui rồi, bưng lên chén rượu nói:
- Việc này ta thật ra có biết một ít. Doanh gia cùng Quảng gia đã muốn chào hỏi cùng mấy nhà, cam đoan không ảnh hưởng lợi ích của mọi người. Về phần nắm quyền gì trong tay Doanh gia hay nắm quyền gì trong tay Quảng gia cũng không có gì khác nhau. Cho nên thời điểm Chính Khí Môn cầu bên này ta cũng sẽ không tham dự. Còn Cao Nham kia là cháu của thiếp thất đầu phòng Cao Tử Huyên của Quảng Lệnh Công, biểu đệ của Quảng Quân An, Cao Tử Huyên cũng chính là mẹ của Quảng Quân An. Như thế nào? Ngươi sẽ không phải để ta mở miệng tìm Quảng lệnh công nói chuyện chứ? Nếu là chuyện đón dâu, đơn giản, ta để Vệ Xu nói vài câu cùng Câu Việt của Quảng gia kia, hẳn là không vấn đề gì.
Tình huống nào như ngươi nghĩ! Miêu Nghị cũng lười dong dài quá trình cụ thể trong đó, cười lạnh nói:
- Nói vài câu cái thí a, nói dễ nghe lại không nghe, nể mặt rồi lại không biết xấu hổ, ta muốn vặt đầu hắn rồi! Hiện tại Cao Nham kia mang theo người đến Chính Khí Môn tranh luận, muốn cường hành đưa sính lễ. Cũng không phải việc khác, phiền toái Thiên Ông chuyển lời xuống dưới, Cao Nham gì kia, ta muốn rồi!
Hạ Hầu Lệnh có chút dở khóc dở cười:
- Việc nhỏ ấy còn cần ta động thủ? Tay ngươi cầm binh quyền, dưới tay có người, đều là tinh binh, ngay cả năm trăm vạn tinh nhuệ Đông quân cũng dám động thủ, muốn biết hắn còn không phải chỉ là chuyện một câu nói!
Miêu Nghị lắc đầu:
- Chẳng những là gia hỏa này, Tín Nghĩa Các bên kia cũng phiền toái Thiên Ông nói vài lời, tiết lộ ám điểm của Quảng gia cho ta, ta phái binh qua bắt lấy hắn!
Hạ Hầu Lệnh bật người nghe hiểu ý trong câu nói, hí mắt hỏi:
- Đến chuyện này rồi, đáng giá chuyện xé bé ra to như vậy sao?
Miêu Nghị không chút gợn sóng sợ hãi nói:
- Thiên Ông, nói lời ngài không thích nghe, chuyện Thiên Hậu chịu nhục chẳng những là người khác có hoài nghi, ta cũng hoài nghi. Không biết Thiên Ông thật có suy nghĩ khác hay là thật sự không thể vận dụng một chút thực lực của Hạ Hầu gia. Không bằng chuyện bé xé ra to thử xem, nhìn xem lực ảnh hưởng của Thiên Ông với Tín Nghĩa Các thế nào. Cũng để trong lòng ta có cơ sở, ta không thể chính mình để chính mình về nửa ngày cuối cùng lại cắn không đến, ngài nói thử xem?
Hoài nghi rõ ràng thực lực Hạ Hầu gia hắn nắm trong tay, trong lòng Hạ Hầu Lệnh có chút bốc hỏa.
Không đợi hắn mở miệng, Miêu Nghị lại tiếp tục nói:
- Mặt khác chính là muốn bên ngoài biết, Hạ Hầu gia đã liên thủ cùng ta. Cũng là đòn đánh tỉnh bệ hạ, để bệ hạ bắt đầu chú ý. Nếu Cao Nham gì đó vừa vặn đụng phải vết đao, cho nên không bằng từ chuyện này bắt đầu, bắt đầu để mấy nhà kia chú ý, làm ra động tác phía sau với ta! Có chuyện xảy ra này, ta một khi bắt đầu động thủ, người khác bao gồm của người của Hạ Hầu gia sẽ cho rằng Thiên Ông ra tay thao túng, là Thiên Ông bắt đầu ra tay với Doanh gia. Ta diệt Doanh gia vì tránh nạn, công lao của trận mưa gió này thuộc về Thiên Ông, này đều không phải là hư ngôn, ta thân mình cốt nhược, thật sự không nhận nổi thanh danh này!
Nguyên bản không có buổi diễn này, Miêu Nghị tạm thời không nghĩ muốn trêu chọc Quảng gia, đã muốn nhượng bộ. Đại sự sắp tới không tiếc ủy khuất Chính Khí Môn, chỉ cầu cho Bảo Liên trong sạch, cho một phần tình ý năm đó một công đạo. Ai ngờ Quảng gia không biết có ý tứ gì cứ nhất định đánh mặt hắn, ngay cả chút mặt mũi cũng không cho hắn. Kia hắn đành phải dùng một chút đao của Hạ Hầu gia. Có áp lực nặng nề của Hạ Hầu gia, Quảng gia không hiểu tình huống cũng không dám tùy tiện ra tay.
Hạ Hầu Lệnh chưa nói đáp ứng cũng chưa nói không đáp ứng, bỏ qua đề tài này sang một bên, lại nói mấy câu nghi vấn với chuyện liên thủ.
Miêu Nghị cũng sẽ không nhắc lại chuyện Chính Khí Môn. Sau khi kết thúc bàn bạc lại lần nữa dịch dung, từ đỉnh trời chiêu ly khai Hạ Hầu gia.
Vệ Xu trở lại chỗ đại thụ có chút muốn nói lại thôi, lại không thể hỏi Hạ Hầu Lệnh vừa rồi cùng Miêu Nghị nói cái gì, chỉ lại nhắc nhở:
- Lão gia, ngài nhất định vẫn còn ấn tượng với chuyện vào ngày mừng thọ năm đó của lão thái gia. Ngưu tặc không thể khinh thường, đề phòng có trá!
- Tiểu tặc xác thực không đơn giản, lục đạo cư nhiên đẩy ra một nhân vật như vậy, đáng giá cân nhắc.
Hạ Hầu Lệnh cân nhắc gật gật đầu, bưng chén rượu đến miệng lại ngẩng đầu nói:
- Chính Khí Môn bên kia có chút việc, ngươi an bài người đi xử lý một chút!