Thanh Chủ lại chậc chậc lắc đầu một tiếng, bỗng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thanh, kinh ngạc nói:
- Doanh Vô Mãn vẫn không chết trên tay hắn?
Thượng Quan Thanh gật đầu nói:
- Điện hạ nói như vậy, ngay cả chuyện Cầm phi đều nói rồi xem ra Ngưu Hữu Đức sẽ không lừa điện hạ chuyện này.
Thanh Chủ liếc xéo ngọc điệp trên tay.
- Tính sổ cùng Doanh gia, hắn vẫn còn muốn lợi dụng Doanh Vô Mãn ra tay với với Doanh gia, ngươi đoán chừng hắn sẽ làm sao?
Thượng Quan Thanh lắc đầu nói:
- Không biết, lão nô hỏi điện hạ, điện hạ nói Ngưu Hữu Đức không nói tỉ mỉ chuyện này, chẳng qua là buột miệng nói ra.
- À!
Thanh Chủ hừ hừ cười lạnh nói:
- Thật ra trẫm phải mỏi mắt mong chờ rồi.
Ném ngọc điệp lên bàn, đứng dậy rời án, khoanh tay từ từ bước đi thong thả trong đại điện, đi tới cửa đứng im một lát, chợt giọng mang phiền muộn hỏi.
- Có phải Thừa Vũ và Nguyên Tôn xem ra càng giống người một nhà hơn?
Thượng Quan Thanh theo phía sau lập tức hiểu rõ tâm ý của hắn, đây là đang hỏi hắn làm cha không phải là quá vô tình hay sao?
Lúc này an ủi:
- Bệ hạ ôm mộng thiên hạ, sau này điện hạ tự nhiên sẽ hiểu rõ.
- Ôm mộng thiên hạ...
Thanh Chủ ánh mắt mê võng, tự lẩm bẩm, vẻ mặt sầu não.
Thượng Quan Thanh bên cạnh liếc nhìn, vội vàng đổi chủ đề giải sầu cho hắn.
- Bệ hạ. Ngưu Hữu Đức tịch thu được mấy trăm ngàn trương Phá Pháp cung, xử lý như thế nào? Muốn hắn giao ra hay không?
- Nếu hai bên đều giả bộ hồ đồ giúp đỡ che giấu cho nhau, hiện tại trầm thọc xuyên chẳng phải làm cho con khỉ chết bầm đó thiếu cơ hội mò lợi ích, nhìn Doanh Cửu Quang đại xuất huyết là phản ứng gì cũng là chuyện thú vị. nếu biết Phá Pháp cung trong tay tên kia, còn có thể chạy hay sao? Lúc nào trẫm cũng có có thể thu hồi, chờ xem đi, trẫm cũng muốn nhìn hắn tìm Doanh gia gây phiền phức như thế nào...
Thanh Chủ đang nói bỗng nhiên nheo mắt lại:
- Ngưu Hữu Đức biết chuyện này không dối gạt được trẫm, vẫn còn dám nuốt vào số Phá Pháp cung kia, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ hắn biết trẫm trước mắt không muốn trở mặt cùng Doanh Cửu Quang, cho nên mới nhân cơ hội mò lợi ích... Tên này đã không phải như năm đó, thủ đoạn càng trở nên cao thâm, có năng lực chinh thiện chiến, tâm dần dần lộ kiêu hùng ngang ngược, ngày sau sợ hai mẹ con bọn hắn không thể trấn được, còn chờ quan sát hùng bá thần hoàng.
Tâm dần dần lộ kiêu hùng ngang ngược? Thượng Quan Thanh nghe trong lòng nhảy dựng, không ngờ Thanh Chủ lại dùng từ ngữ này để đánh giá Ngưu Hữu Đức, điều này có ý nghĩa như thế nào?
Đúng lúc này, Thượng Quan Thanh đang trong suy tư liền tỉnh hồn lại, lấy ra một tinh linh. Sau khi liên hệ, trên mặt rõ ràng sửng sốt, sau một lúc sững sờ, bẩm báo:
- Bệ hạ, Vưu vương tấu!
- À!
Thanh Chủ cũng từ trong suy tư tỉnh hồn lại.
- Bình thường không liên hệ cùng bên này, nàng nghĩ như thế nào đúng lúc này lại tấu, báo những thứ gì?
Thượng Quan Thanh nói:
- Vưu vương nói tộc nhân gặp phải đại kiếp, tử thương vô số, nàng khó tránh tội này, đã giao vị trí tộc trưởng Vưu tộc, hiện do lão Mạc Du tiếp chưởng, đặc biệt thỉnh bệ hạ từ bỏ vị Vưu vương, hi vọng bệ hạ có thể chuyển phong đầu hàm Vưu Vương cho Mạc Du.
Thanh Chủ xùy một tiếng, nói:
- Chết hơn một trăm vạn người lại muốn sống, gặp phụ nhân! Nàng phải cảm tạ Ngưu Hữu Đức và Doanh Cửu Quang mới đúng, hai người này nháo đằng một chút, thật ra chậm trễ thời gian trẫm xuất thủ, thật sự muốn chờ đến trẫm xuất thủ rồi, đến lúc đó sẽ không dừng lại... chừng một trăm vạn người rồi. Đã chuẩn y, ngay cả tộc trưởng cũng không phải, vương miện đội ở trên đầu nàng làm chi!
- Dạ vâng!
Thượng Quan Thanh đáp ứng, chuẩn bị ra tay an bài chuyện này.
Hắc Long Đàm, Cận Vệ quân cũng là kẻ đi ngang qua sân khấu, nếu không tìm được cường đạo, cũng không tìm được Vưu tộc, trì hoãn chút thời gian liền rút quân rồi.
Cận Vệ quân vừa rút lui. Miêu Nghị cũng không tiện ở lâu tại Hắc Long Đàm, vạn nhất Doanh Cửu Quang phản công lần nữa sẽ không xong rồi, mặc dù biết Doanh Cửu Quang hiện tại xem ra không có khả năng làm như vậy, dù sao Miêu Nghị hắn có năng lực thỉnh cầu Cận Vệ quân quay lại, nhưng vẫn không thể không cẩn thận, phải mau ly khai.
Nơi này đang thu nạp đội ngũ, không trung lại lắc mạnh mấy người đáp xuống, Thanh Nguyệt và Long Tín cùng một đám đội ngũ đại quân U Minh lập tức hộ chung quanh Miêu Nghị, cảnh giác người đến.
Người tới không phải ai khác, chính là Vưu vương, còn có mấy vị trưởng lão Vưu tộc.
Miêu Nghị cùng mọi người rõ ràng phát hiện không đúng, phát hiện tâm lục phát cô Vưu vương đội trên đầu đã biến mất rồi, đeo ở trên đầu Mạc Du, còn Mạc Du cùng trưởng lão trên mặt ai nấy đều khó có thể che giấu được thần sắc bi thương.
Điều này hiển nhiên không hợp với lẽ thường, Miêu Nghị cùng mọi người đưa mắt nhìn nhau, tỏ ý không hiểu tình huống ra sao, dù sao cũng cảm thấy không đúng.
Trước mắt bao người, Vưu vương từ trong trưởng lão cùng mọi người bước ra khỏi vài bước, sau đó xoay người đối mặt Mạc Du, dần dần hạ thân tử, quỳ một chân dưới đất, hành lễ cùng Mạc Du.
Chúng trưởng lão liên tiếp qùy một gối hoàn lễ, Mạc Du bước nhanh về phía trước, hai tay đỡ Vưu vương lên, rưng rưng lắc đầu.
Miêu Nghị cùng mọi người càng nhìn càng không hiểu rồi, không ngờ Vưu vương lại hành lễ cùng Mạc Du? Quỳ hành lễ? Mọi người không khỏi tập trung ánh mắt vào tâm lục phát cô quấn trên đầu Mạc Du, trong lòng từng người từng người lẩm bẩm, không thể nào, chẳng lẽ...
Vưu vương gỡ hại tay Mạc Du ra, xoay người nhẹ nhàng cất bước đi tới, đi về phía Miêu Nghị.
Miêu Nghị sờ lên mũi, mơ hồ đoán được điều gì, có vẻ ngượng ngùng.
Thanh Nguyệt cùng mọi người rối bừng đầu óc, ngăn Vưu vương tại một khoảng cách nhất định, không cho nàng đến gần Miêu Nghị quá mức, tránh uy hiếp đến sự an toàn của Miêu Nghị.
Vưu vương dừng lại, nhìn trọng binh bị phong tỏa phía sau Miêu Nghị, cất cao giọng nói:
- Ta đã không phải là Vưu vương, cũng không phải tộc trưởng Vưu tộc, đã bị trục xuất khỏi Vưu tộc. Ngưu Đô thống nguyện chứa chấp?
Lời này vừa nói, vẻ mặt Vưu tộc cùng với trưởng lão đều ngậm bi thương. Mạc Du lại nước mắt lưng tròng.