Ngoài Hắc Long Đàm, lối đi vào tinh môn, và lối ra Hư Không Chi Địa, đột nhiên xuất hiện một lượng nhân mã lớn.
Hai nơi địa điểm đều có mấy trăm vạn đại quân, chính là Nam quân nhân mã nhận được Thiên Đình pháp chỉ đến điều tra. Nhưng mà nhóm nhân mã này chẳng hề theo ý chỉ của Thiên Đình đi vào trong Hắc Long Đàm thăm dò, chủ tướng đều cho đại quân trấn giữ cửa ra vào hai vùng đất, mục đích: canh chừng!
Luyện Ngục, Vô Lượng tinh, lầu các Thánh điện hậu viện.
Dưới lầu, Vân Ngạo Thiên, Mục Phàm Quân, Tư Đồ Tiểu, Tàng Lôi, Cơ Hoan, năm người toàn bộ trình diện, còn có Tướng chủ các bộ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một chút phía trên lầu các.
Tình huống bên kia Hắc Long đầm đột nhiên kịch liệt, những người này cũng đều ngồi không yên rồi, liên tiếp đến nơi này, lại bị Kim Mạn ngăn lại, nói Đại Chấp Sự có chuyện trọng yếu, không nên làm phiền, những người này không làm gì khác hơn là ở chỗ này chờ.
Trên lầu các, Dương Khánh nằm trên ghế nghiêng dựa vào bên cửa sổ, nhắm mắt không nói, nhưng có thể thấy được dưới mí mắt con mắt thỉnh thoảng chuyển động.
Kim Mạn ôm cánh tay dựa vào bên cửa sổ, nhìn biển rộng phía xa, lại ngẫu nhiên quay trở lại nhìn một chút Dương Khánh trầm mặc nhắm mắt, biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, không quấy rầy hắn.
Đợi nghe được trên ghế nằm hơi có động tĩnh nhẹ, Kim Mạn lần nữa quay đầu nhìn lại. Dương Khánh đã chậm rãi ngồi dậy, từ từ đứng lên.
- Ngươi con người này tâm tư quá nặng rồi, nếu không làm chủ ý kiến được với Thánh vương, nghĩ nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì?
Kim Mạn đâm thọc một câu.
Dương Khánh mỉm cười, móc ra Tinh linh, trực tiếp liên hệ Miêu Nghị.
Xuất khẩu Hắc Long Đàm, Đông quân vốn mai phục trăm vạn tinh nhuệ tại nơi này đã toàn bộ hiện thân, rõ ràng trắng trợn canh giữ ở nơi này.
Từ nơi xa trên một tinh cầu, đám người Miêu Nghị đã đến. Đan Tình tính luôn cả Vưu tộc trưởng lão lộ diện nghênh tiếp.
Nhìn chung quanh, Miêu Nghị cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi:
- Những gì khiến cho các ngươi chuẩn bị đều chuẩn bị xong chưa?
Đan Tình gật đầu:
- Đại nhân yên tâm, đều chuẩn bị xong rồi.
Miêu Nghị đang định lên tiếng, nhíu mày một cái, đã nhận ra Dương Khánh đang truyền tin liên hệ hắn, cho nên móc ra Tinh linh, hỏi:
- Chuyện gì?
Dương Khánh:
- Đại nhân, thi thể và số bị bắt làm tù binh của 500 vạn tinh nhuệ Đông quân, hay là không ngại tận lực thu tập càng nhiều càng tốt, nói không chừng có thể đem ra sử dụng được.
Miêu Nghị im lặng suy nghĩ, biết Dương Khánh đã nói như vậy tất nhiên có nguyên nhân, hiện tại thời gian khẩn cấp, đã không phải là lúc hắn từ từ trì hoàn, sở dĩ cũng không hỏi kỹ nguyên nhân, trực tiếp trả lời:
- Biết rồi.
Thu Tinh linh xong, hắn lại dặn dò Dương Triệu Thanh liên hệ Thanh Nguyệt truyền đạt ý tứ.
Sau đó một nhóm gần mười người bên này nhanh chóng bay lên không mà đi thẳng thừng bay ra tinh không.
- Đại nhân, có tình huống!
Ngoài xuất khẩu của Tinh môn, trong trăm vạn đại quân dày đặc chi chít, một tướng lãnh khẩn cấp nhắc nhở Lộc Bằng Phương.
Đang cùng mấy vị tướng lãnh trò chuyện, Lộc Bằng Phương nhanh chóng quay trở về, mở ra pháp nhãn nhìn lại, quả nhiên mơ hồ nhìn được mấy người nhanh chóng bay tới nơi này, còn không kịp nhìn kỹ, đột nhiên bóng người nhanh chóng khuếch trương, một chi đại quân khẩn cấp bức tới hướng này.
Lộc Bằng Phương cả kinh, hắn cũng đang chú ý chiến cuộc, không nghĩ tới chỗ này lại đột nhiên xuất hiện nhóm lớn người, khẩn cấp thi pháp quát lên:
- Địch tập!
Trăm vạn đại quân nhanh chóng bày trận, nhưng mà đại quân sắp tới phía đối diện gần bức tới nơi vào lúc này chợt ngừng lại, người cầm đầu trong đại quân giơ tay lên cho dừng đại quân tiếp tục tiến lên xong, móc ra Tinh linh, không biết đang liên hệ cùng ai.
Trên dưới trăm vạn đại quân ngăn chặn tinh môn xuất khẩu, bao gồm Lộc Bằng Phương ở bên trong, đều hít ngược một hơi khí lạnh, đại quân đối diện thô sơ giản lược tính toán đoán chừng phải có năm mươi vạn nhân mã, gần như toàn bộ đều mặc chiến giáp chế thức của Thiên Đình, gần như đều là tử giáp, trước mặt đứng năm mươi, sáu mươi người mặc hồng giáp của thượng tướng, hay nói cách khác có ít nhất năm mươi, sáu mươi tu sĩ cảnh giới Hóa Liên.
Kinh khủng nhất chính là, trong tay gần năm mươi vạn nhân mã gần như đều có một cây Phá Pháp cung, quy mô Phá Pháp cung số lượng khổng lồ như vậy khiến cho bên này hoảng sợ rùng mình.
- Đại nhân, cái người mặc chiến giáp màu đỏ lông dài chính là Ngưu Hữu Đức!
Phó tướng bên cạnh Lộc Bằng Phương chợt phất tay chỉ hướng Miêu Nghị đang cầm Tinh linh không biết liên hệ với ai đó nhắc nhở.
Lộc Bằng Phương đột nhiên quay đấu lại hỏi:
- Ngươi xác nhận là Ngưu Hữu Đức?
Phó tướng nói:
- Không có sai, năm đó Ngưu Hữu Đức ở Dậu Đinh vực chọc ra chuyện, tôi đã từng đi cùng Tả quản gia cùng đi qua Thiên Nhai bên đó, có gặp qua hắn.
Không chỉ là hắn, phía sau lục tục lại có người chuyển lời đến, chỉ chứng người cầm đầu trước mặt chính là Ngưu Hữu Đức, có người bày tỏ có gặp qua tại Quỷ Thị, có người nói may mắn gặp tại ngự viên, còn có người cho rằng trước kia có gặp qua ở Thiên Nhai.
Lộc Bằng Phương thần tình ngưng trọng nhanh chóng móc ra Tinh linh trực tiếp liên hệ Ngao Phi.
Nhìn trăm vạn đại quận phía đối diện phản ứng như lâm đại địch, Lãnh Trác Quần như có điều suy nghĩ một hồi chợt truyền âm nói với Miêu Nghị:
- Thánh vương, tôi hiện tại đã biết rõ ngài tại sao phải cho trung khu ẩn thân tại vị trí giữa xuất khẩu và nhập khẩu của Hắc Long Đàm rồi, thì ra sớm còn lưu giữ lại hậu thủ này, cự ly gần.
- Chẳng qua chỉ là để ngừa vạn nhất thôi, trình diễn gần như xong rồi, thu binh, đi!
Thu Tinh linh, Miêu Nghị vung tay lên.
Bên này năm mươi vạn đại quân nhanh chóng giảm biên, tính cả Miêu Nghị cũng bị thu nhập vào trong túi thú của Đan Tình, đại quân biến thành mấy người, chợt nhanh chóng quay đầu mà đi.
Trong tinh không, Ngao Phi đang ở khẩn cấp phi hành đột nhiên nhận được Lộc Bằng Phương truyền tin cũng kinh hãi, vội hỏi:
- Ngươi không phải là nhìn lầm sao. Ngưu Hữu Đức ở đâu ra năm mươi vạn nhân mã trang bị như thế?
Lộc Bằng Phương:
- Đại tướng quân, thật không có sai lầm gì. Ta tận mắt nhìn thấy, không giả rồi. Ngưu Hữu Đức tự mình soái lĩnh đại quân, ta bên này không ít người có gặp qua Ngưu Hữu Đức, liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Ngao Phi hỏi:
- Có phải Cận Vệ quân hay không? Nếu không ở đâu ra nhiều Phá Pháp cung để võ trang như vậy?
Lộc Bằng Phương:
- Cái này tôi không có cách nào xác nhận.
Ngao Phi vội hỏi:
- Vậy ngươi bên đó tình huống như thế nào?
Lộc Bằng Phương liếc nhìn nhanh chóng đội ngũ co rút lại sau đó xoay người rời đi trả lời:
- Ta bên này tạm thời không có gì phải ngại. Ngưu Hữu Đức chăng hề tấn công quân ta, ngược lại đột nhiên dừng lại, thu nạp nhân mã quay đầu mà đi, có chút kỳ quái.