Phi Thiên

Chương 3113: Giúp tướng quân tránh họa (2)

Ở Luyện ngục, phía trên vách đá biển xanh, Dương Khánh với mái tóc hoa râm mang một bộ váy dài màu vàng phấp phới khắp nơi.

- Ài...

Dương Khánh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.

- Tài lộ Tụ Hiền Đường! Thánh Vương quá vọng động rồi, đánh mất căn cơ vất vả khổ cực gầy dựng, tại sao khổ công như vậy lại phải bị hủy hoại trong chốc lát chứ!

Kim Mạn cười khổ.

- Huynh đệ dưới tay cần như thế nào? Ít nhất phải nhân tâm, không phải sao? Ngươi không đáng ủ rũ như thế.

- Ta ủ rũ sao?

Dương Khanh nhìn trời lại thì thào tự hỏi một tiếng, quay đầu nhìn lại, trầm ngâm rồi chậm rãi rời đi.

Trở lại trong phòng lầu các, sau một hồi trầm mặc hắn lại lấy ra tinh linh.

Thế giới nhỏ, Vô Lượng Thiên, ở trong mật thất Tần Vi Vi đang thu công thu luyện, nàng lấy ra tinh linh, hỏi:

- Phụ thân, có việc gì?

Dương Khánh nói:

- Cầm phi bên kia thế nào rồi?

Tần Vi Vi đáp:

- Hết thảy đều như bình thường.

Dương Khánh nghe vậy nói:

- Trông giữ người cho tốt, đừng để làm ra sai lầm gì, khả năng sẽ nhanh chóng có công dụng đấy.

Tần Vi Vi gật đầu:

- Đã biết.

Dương Khánh lại hỏi:

- Ngươi ở bên kia còn tốt chứ? Mẫu thân ngươi như thế nào rồi?


Tần Vi Vi trả lời:

- Cũng khỏe, chỉ là... Ta có chút lo lắng.

Dương Khánh hỏi:

- Lo lắng cái gì?

- Tu sĩ bên này cơ bản không sai lắm cũng không có cao thủ, hai vị trong Túc Tinh Cung lại không thiếu tài nguyên tu luyện...

Dương Khánh đã hiểu rõ, đây là vì lo lắng sợ đến lúc đó không còn thể giữ Chư Cát Thanh trong tay được. Sau một hồi trầm mặc, hắn khôi phục lại nói:

- Đã biết. Việc này ngươi không cần phải xen vào, cũng đừng nghĩ sẽ tham gia, ta sẽ xử lý.

- Thu lại tinh linh.

Dương Khánh đứng trước cửa sổ nhìn lăng lặng nhìn về phía xa một hồi lâu.

Huyền Mỹ lệ tinh không, lúc trải qua một tinh thể bất động trong tinh không, Dương Triệu Thanh dừng lại, năm ngón tay giơ ra trảo, lấy vòng tay trừ vật hút lấy tinh thể kia.

Hai người phụng bồi khác cũng dừng lại, Ngô Tiên Kỳ nhìn bốn phía trầm giọng nói:

- Hiện tại có thể thả người rồi chứ?

Dương Triệu Thanh chậm chạp đeo lại vòng trừ vật lên cổ tay mình, lại lấy túi thú vật trong tay để cho Từ Đường Nhiên cùng Doanh Vô Mãn xuất ra, lúc này mới không nhanh không chậm nói:

- Không tha thì như thế nào?

Doanh Vô Mãn ở một bên vô cùng giận dữ, cũng không kịp nói chuyện đã bị Từ Đường Nhiên bóp chặt cổ không thể lên tiếng.

Ngô Tiên Kỳ vội vàng lộ vẻ giận giữ, chỉ ngón tay nói:

- Ngươi làm như vậy nghĩ ta không dám giết ngươi?

Ánh mắt Dương Triệu Thanh bình tĩnh nhìn sang:

- Thả người thì sao? Bằng tu vi của Ngô tướng quân hiển nhiên có thể bắt lại ta, muốn đưa hầu gia trở về chuyện gì cũng không xảy ra sao? Làm sao có thể! Hiện tại ngươi không thể dùng tinh linh đưa tin rồi, nhưng không có nghĩa là sau đó cũng không nhận được. Ta dám cam đoan, không đợi tướng quân dẫn theo Hầu Gia về phía bên kia, Khẳng định Ngao Phi đã biết rõ xảy ra chuyện gì rồi, nói không chừng hiên tại đang kiểm chứng đấy. Ngô Tướng quân suy nghỉ một chút đi, ngay cả đại chưởng quỹ phủ Vương Gia Ngao Phi còn dám dụng hình. Có thể thấy là một người trị quân cực nghiêm, địa vị của Tướng Quân so với Chiết Xuân Thu ở Doanh gia như thế nào? Một khi Ngao Phi đã biết Ngô Tướng quân dám vụng trộm làm ra loại chuyện này trong giao đấu, thiếu chút nữa làm cho Hầu Gia gặp nạn, tướng quân cảm thấy hiện tại Doanh Hầu còn có thể giữ lại ngươi sao? Nhẹ thì dùng hình, nặng thì chém đầu. Ngươi cảm thấy có khả năng hay không?

Trạng thái Ngô Tiên Kỳ run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn. Thả người!


Dương Triệu Thanh lắc đầu:

- Người ta nhất định không thả. Thế nhưng ngược lại ta có một cách giúp tướng quân thoát nạn.

Ngô Tiên Kỳ híp mắt theo dõi hắn, đột nhiên cười lạnh nói:

- Ngươi còn có thể có ý tốt này? Nói nghe một chút.

Doanh Vô Mãn rơi vào tay Từ Đường Nhiên phẫn nộ nhìn Ngô Tiên Kỳ trừng mắt.

Dương Triệu Thanh nói:

- Vẫn là câu kia, người ta sẽ không thả. Cho dù là vì bảo vệ mình ta cũng không có khả năng thả ra, Tướng quân bắt ta thì thế nào?

Hắn lại chỉ Doanh Vô Mãn:

- Khẳng định Hầu Gia cũng sẽ chết, tướng quân trở về không tránh được một kiếp chết, mạng nhỏ nằm trong tay Doanh hầu, trở về cũng không thể nào có cách lập công chuộc tội. Tướng quân, thứ cho ta nói thẳng. Chuyện cho đến bây giờ, phía bên Đông quân ngươi cũng không ngốc nổi nữa, biện pháp duy nhất chính là tranh thủ thời gian chạy đi tìm một nơi an toàn kiếp này an nhàn sống.

Ngô Tiên Kỳ nhe răng cười, trong mắt lộ ra sát khí:

- Ngươi nghĩ sướng vãi, ngươi làm hại ta thành bộ dạng thảm như vậy còn muốn ta tha cho ngươi?

Dương Triệu Thanh lại nói:

- Đường vội động thủ, nghe ta khuyên một câu. Doanh Hầu đã rơi vào tay Ngưu Đô Thống, Ngưu Đô Thống tất nhiên để hắn áp chế Ngao Phi. Đến lúc đó lực chú ý của Ngao Phi cũng sẽ không đặt trên người ngươi. Nếu không thấy Doanh Hầu hoặc là chết rồi, ngươi cảm thấy Ngao Phi sẽ hoài nghi ai là hung thủ? Phía bên lính mới bên kia không ít người nhìn thấy Tướng quân đi ra, đến lúc đó đại quân sẽ toàn lực truy nã tướng quân. Tướng quân không thấy nguy hiểm sao? Chỉ sợ Doanh gia sẽ truy nã tướng quân vĩnh viễn không tha. Vậy nên để ta dẫn người về hấp dẫn sự chú ý mới là thượng sách. Về phần tướng quân... Còn không nhanh đi đi thôi. Đúng rồi.

Hắn lại lấy ra hai tinh linh, để lại pháp ấn của bản thân, rồi ném cho Ngô Tiên Kỳ:

- Giữ lại liên hệ, nói không chừng trong tương lai chúng ta còn có thể giúp đỡ nhau chuyện gì đó, ta có năng lực cung cấp tài nguyên tu luyện cho tướng quân.

Ngô Tiên Kỳ nắm chặt hai tinh linh trong tay, nhìn chằm chằm Dương Triệu Thanh. Dương Triệu Thanh lại mỉm cười đối mặt.

Doanh Vô Mãn đã nhúc nhích không được huống chi là nói thành lời, cặp mắt kia nhìn chằm nhằm Ngô Tiên Kỳ giống như sắp phát ra lửa vậy.

Đột nhiên Ngô Tiên Kỳ quay đầu nhìn về phía tiểu tướng bên cạnh:

- Ngươi có sợ trở về có kết cục gì hay không?

Tiểu tướng kia vẻ mặt sợ hãi liên tục gật đầu nói:

- Ta nguyện đi theo tướng quân.

Hắn biết rõ nếu hắn không làm như vậy thì đừng nói đến lúc trở về sẽ có kết cục như thế nào, ít nhất hiện tại Ngô Tiên Kỳ cũng không giữ lại đường sống cho hắn.

Ngô Tiên Kỳ nhanh chóng để lại pháp ấn trên tinh linh, ném một quả cho Dương Triệu Thanh, sau đó kéo tiểu tướng kia không nói hai lời rất nhanh hướng tới chỗ sâu nhất trong tinh không, gọn gàng dứt khoát không chút do dự.

Dương Triệu Thanh nhìn tinh linh trong tay chậm rãi thu về, sau đó thở dài than vãn một hơi.

Từ Đường Nhiên nghe tiếng thở dài liên tục, lại nhìn về phía Dương Triệu Thanh lắc lắc đầu, cũng thở dài:

- Dương huynh. Từ mỗ hôm nay đối với ngươi thật sự bội phục đến mức đầu rập xuống đất luôn rồi.

Dương Triệu Thanh nhanh chóng nhìn bốn phía:

- Những lời khách khí này để sau rồi hãy nói, nơi đây không thích hợp ở lâu. Ngao Phi ở bên kia có lẽ còn chưa biết tình huống xảy ra, phát hiện Doanh Vô Mãn biến mất nhất định sẽ gấp rút tìm theo hướng đi của Ngô Tiên Kỳ. Lần này Ngô Tiên Kỳ đi chính là dời sự chú ý, trước hết hắn cũng không biết Doanh Vô Mãn rơi vào tay chúng ta. Doanh Vô Mãn ở trong tay đại nhân còn có thể phát huy tác dụng quan trọng, nhanh chóng liên hệ với đại nhân, để cho đại nhân phái người đến tiếp ứng.