Phi Thiên

Chương 3111: Lời đồn lan khắp (2)

Một lần nữa Từ Đường Nhiên trở lại bên cạnh Dương Triệu Thanh, cười cười như có ý khen ngươi. Xem như hắn đã hiểu ý đồ của Dương Triệu Thanh, lượn một vòng lớn muốn bắt lại hai người Chiết Xuân Thu, nếu như không bày bố sắp đặt cách khống chế hai người kia, chỉ sợ rằng Chiết Xuân Thu không dễ gì mà chịu trói.

- Từ huynh! Ngươi dẫn hắn tiến vào trong túi thú vật của ta đi. Chỉ cần có pháp lực ngăn cản sự liên hệ nội bộ giữa ta và túi thú vật thì đừng do dự lập tức làm thịt hắn.

Dương Triệu Thanh nhìn chằm chằm vào Ngô Tiên Kỳ cũng đang chằm chằm nhìn mình, trầm giọng nói rõ với Từ Đường Nhiên. Đồng thời cũng giao Doanh Vô Mãn cho Từ Đường Nhiên khống chế, trực tiếp thu cả hai người vào trong túi thú vật của mình.

Bên này cũng không có ai dám tiếp tục trì hoãn nữa, hết thảy đều đã câu thông rồi. Dương Triệu Thanh nhanh chóng cải trang, mang vào chiến giáp ngụy trang thành thủ hạ của Ngô Tiên kỳ.

Sau đó Ngô Tiên Kỳ dẫn đầu đi phía trước, Dương Triệu Thanh cùng một tiểu tướng khác đi bên cạnh trái phải Ngô Tiên Kỳ, cùng ra khỏi Động Thiên Phúc Địa.

Có Ngô Tiên Kỳ yểm hộ, đám linh bên này một đường thông suốt, đã nhanh chóng ra khỏi tinh cầu, vội vàng bay vào chỗ sâu nhất trong tinh không mênh mông.

Mười vạn đại quân đi dạo trong Tinh Không, dừng ở bên ngoài một viên tinh cầu Vưu tộc cư trú. Một gã tướng lĩnh nhìn về phía Giang Thiên Lý nói:

- Đại nhân, không cần phải nói, khẳng định Vưu tộc cư trú trên tinh cầu này đã rút lui rồi.

- Nhiệm vụ của chúng ta là đưa người tới chuyện này không liên quan đến chuyện Vưu tộc có rút lui hay không.

Giang Thiên Lý nói một câu, lại ngưng mắt nhìn chằm chằm vào tinh cầu trước mắt một hồi, giọng điệu bỗng lạnh lẽo nói:

- Truyền lệnh xuống, đốt hết những thứ ở bên trong tinh cầu này liên quan Hắc Long Đàm cho ta. Đốt xong rồi lần nữa đập tan nó. Ta muốn cho Hắc Long Đàm từ nay về sau trở thành một khu vực tử địa. Ngược lại ta còn muốn xem bọn hắn có thể giữ được vẻ bình tĩnh đó nữa hay không.

- Chuyện này…

Tướng lĩnh ở bên cạnh giật mình không nhỏ.

- Đại nhân, trong tay Vưu tộc dù sao vẫn đang khống chế tài nguyên “Tinh lệ”, chúng ta làm như vậy có phải hay không được hay cho lắm?

- Đây không phải điều cần ta tính đến, nhiệm vụ của ta là dẫn người đến.

Giang Thiên Lý nghiêng đầu nhìn sang, trầm giọng nói:

- Lập tức chấp hành.

- Vâng.

Tướng lĩnh chắp tay nhận mệnh.


Rất nhanh, đại quân đã nhảy vào bên trong tinh cầu, ngay sau đó khói lửa nổi lên bốn phía.

Bên trong động, đứng trước la bàn bản đồ tinh vực Kim Chúc, Thương Hải lần nữa nhận được bản tấu của Vưu tộc, bỗng có chút nóng nảy, nhìn chằm chằm vào Miêu Nghị ở phía đối diện lớn tiếng nói:

- Ngưu đô thống, đây đã là tinh cầu thứ mười lăm rồi đấy. Còn phải đợi ngươi đến khi nào?

Vận khí của hắn không tốt, Giang Thiên Lý đã bắt đầu hủy hoại đến khu vực nằm trong địa bàn của hắn rồi.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào la bàn nói:

- Đợi! Chờ hắn đến khu vực chúng ta mai phục, sớm muộn gì hắn cũng đi qua thôi. Nếu như ngươi thiếu kiên nhẫn, có thể dẫn người của ngươi đến ngăn cản.

- Ngươi..

Thương Hải phất tay chỉ một cái.

Ngược lại Mạc Du lại quát lớn:

- Câm miệng! Hắn nói không sai, đừng nói chúng ta xuất quân không ngăn cản được, trên đường đi nhất định còn bị phục binh ngăn cản lại.

- Này!

Thương Hải phất tay áo, gác tay đi tới đi lui liên tục.

Đan Tình nhìn hắn như vậy, có chút nghiền ngẫm mà cười hắc hắc:

- Lão tiểu tử đó tính khí rất thối!

Thương Hải đột nhiên quay đầu quát:

- Ngươi nói người nào?

Đan Tình hai tay chắp sau lưng, vượt qua la bàn trực tiếp đi đến trước mặt Thương Hải.

- Ta nói ngươi đấy, có phải chán sống rồi hay không?


- Đủ rồi.

Miêu Nghị quát to một tiếng.

Ở Tinh Thần điện, hôm nay Thanh Chủ thật nhàn nhãn dạo chơi, một chức thảnh thơi ngồi trước bàn đọc sách, trên thực tế lại đang chú ý động tĩnh phía bên Hắc Long Đàm.

Sau khi Thượng Quan Thanh ở một bên buông tinh linh xuống, thì bẩm báo:

- Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn.

- Chuyện lớn?

Ánh mắt Thanh Chủ dời khỏi quyển sách cố liếc xéo một cái:

- Có chuyện lớn gì?

Thương Quan Thanh nói:

- Có người thả tin tức ra bốn phía, nói Doanh Cửu Quang vì muốn giết Ngưu Hữu Đức mà không tiếc phái người giả mạo đạo tặc ép buộc phó đô thống phủ U Minh Từ Đường Nhiên làm con tin. Dụ đỗ đại quân U Minh đi tiêu diệt Hắc Long Đàm. Còn nói Doanh Cửu Quang điều động năm trăm vạn Đông quân tinh nhuệ cải trang thành đám đạo tặc muốn mai phục giết chết Ngưu Hữu Đức. Hiện tại tin tức này như tinh hỏa luyện nguyên rất nhanh lan truyền trong thiên hạ, thiên hạ chấn động, vô cùng xôn xao.

Thanh Chủ chậm rãi buông cuốn sách cổ xuống, híp mắt nói:

- Năm trăm vạn Đông quân tinh nhuệ? Doanh Chính Quang đúng là biết che giấu. Điều động nhiều người như vậy mà trẫm lại không hay biết một chút tin tức nào. Người phía bên Hắc Long Đàm còn có tin tức gì không? Có thể xác định xem có bao nhiêu người ngựa không?

Thương Quan Thanh đáp:

- Hiện tại tình huống ở bên Hắc Long Đàm rất phức tạp, khắp nơi đều là do thám hai bên. Vừa mới lộ diện thì có thể sẽ bị phát hiện mà truy giết, ẩn núp cũng không kịp. Phía bên Vưu tộc cũng không liên lạc được, đoán chừng Doanh Chính Quang lần này không muốn đơn giản dừng tay với Ngưu Hữu Đức đâu. Không thể khống thấy điều mình muốn. Vưu tộc bị kép ở giữa hai phe hẳn là bị giá trụ. Nếu không khống thể có lý nào từ trên xuống dưới đều không thể liên lạc được. Đoán chừng thế lực khắp nơi đều không có cách nào để tìm hiểu được tình hình rồi. Thế nhưng nhìn điệu bộ này, số người điều động bên kia chắc chắn không ít đâu, điều này rất có thể là thật.

Thanh chủ lại nói:

- Tin tức này là ai tung ra biết không?

Thượng Quan Thanh trả lời:

- Người tung ra tin tức có đến mấy người, đều là người Tụ Hiền Đường.

- Nam trăm vạn Đông quân tinh nhuệ.

Thanh Chủ dựa lên ghế lặng im một hồi, chợt cười ha hả nói:

- Xem ra thằng khỉ gió kia bị Doanh Chính Quang ép vào đường cùng chó cùng rứt giậu rồi. Muốn nhờ sự trợ giúp bên ngoài liền dám công nhiên làm ra loại chuyên “vu hãm” cho quan viên Thiên Đình. Đây hoàn toàn là vạch mặt cá chết lưới rách đấy. Truyền ý chỉ của trẫm, để Nam Quân gần đây tiến binh vào Hắc Long Đàm thăm dò, nhìn xem có nạn trộm cướp thật hay không. Ra lệnh cho quân cận vệ phải điều một đội quân Cận Vệ đến Hắc Long Đàm. Đúng rồi, dẫn theo Tôn Cấp, để cho hắn nhìn rõ tâm phúc dưới trướng hắn đang làm gì.

Thương Quan Thanh lĩnh mệnh:

- Vâng.

Ở bờ sông bên lề rừng, một tiếng ầm vang lên, bản đồ kim chúc trên la bàn tinh vực bỗng nhiên bị nặng nề ném trên mặt đất. Doanh Chính Quang khuôn mặt đèn sì chắp tay đi đến đi lui thở phì phì, giống như là con dã thú bị chọc giận. Tả Nhi đứng bên cạnh sợ đến mức không dám nói lời nào.

Tin tức xôn xao nhanh chóng lan truyền trong thiên hạ, không có khả năng nào Doanh Chính Quang không biết. Đường đường là Thiên Vương lại ra lệnh cho thủ hạ của mình giả mạo đạo tặc để giết chết quan viên thiên đình có tính nghiêm trọng thế nào chứ? Hiện tại lời đồn thổi đã thổi lên bốn phía. Nói cái gì mà Doanh Chính Quang hắn vì báo thù riêng mà không tiếc điều động mấy trăm vạn đại quân như thế. Trong nội bộ Đông Quân cũng rất động tâm, lặng lẽ sai người đi tìm hiểu tin tức bốn phía. Bề ngoài nhìn như muốn xác thực xem có thật có tin tức này hay không, phía trên lại ra lệnh cưỡng chế ngăn cản tin tức lan truyền lung tung này, kết quả ở phía dưới lại càng thêm nghi thần nghi quỷ.