- Cho hắn đi.
Chiết Xuân Thu buông tiếng thở dài, một bên tùy tùng lúc này nhảy ra sao linh ném đến một bên.
Từ Đường Nhiên nhận vào tay, nhìn Dương Triệu Thanh, ánh mắt kia ở bên trong cảm xúc lại để cho Dương Triệu Thanh có chút chờ đợi lo lắng, hỏi:
- Làm sao vậy?
Doanh Vô Mãn cũng nói:
- Nhanh lên.
Từ Đường Nhiên quay đầu nhìn lại:
- Trên người của ta có cấm chế, không cách nào khống chế sao linh.
Doanh Vô Mãn im lặng, y hiện tại rất phản cảm với từ “cấm chế”, bởi vì y hiện tại tựa là người bị hại. Hết lần này tới lần khác liên tiếp có người nhắc tới, ngẫm lại cũng thế, trên người Từ Đường Nhiên này lúc này thật có cấm chế, lúc này phất phất tay Ngô Tiên Kỳ ý bảo nhanh cởi bỏ cho y.
Hầu gia, nếu rơi vào tay Ngao đại tướng quân đã biết chúng ta đang cùng ngài đàm phán, làm sao bây giờ?
Dương Triệu Thanh thừa cơ dùng chủ để dời đi chú ý của Ngô Tiên Kỳ. Tận lực lại để cho Ngô Tiên Kỳ cân nhắc phương diện khác, đứng nhớ kỹ giải khai cấm chế trên người y.
Doanh Vô Mãn trầm giọng nói:
- Cái này không cần lo lắng, bản hầu đều có chủ trương.
Dương Triệu Thanh:
- Hầu gia, ngài tự nhiên là không cần sợ Ngao đại tướng quân, nhưng ta không giống với. Bên ngoài bây giờ trụ trì cục diện chính là Ngao Phi, có phải nên để cho bên ngoài nhìn một chút, vạn nhất Ngao đại tướng quân người đến cũng có thể kịp thời thông báo một tiếng để cho chúng ta tránh một chút, miễn vừa nhận.
Doanh Vô Mãn đang muốn lại để cho y bớt lo chuyện người. Còn chưa kịp mở miệng. Dương Triệu Thanh lại cướp đến một câu:
- Ít nhất miễn cho mọi người xấu hổ, bằng không thì Hầu gia cho dù cùng Đô thống đại nhân của chúng ta, Ngao đại tướng quân một kẻ nhập sợ là vừa muốn sinh biến cố.
- Cái này giải thích thật ra khiến Doanh Vô Mãn thoáng trầm mặc một chút. Ánh mắt nhìn chăm chăm về phía tiêu tưởng đang quỳ dưới đất chưa được cho phép:
- Đi! Đi bên ngoài nhìn chằm chằm.
Tiểu tướng kia ước gì, tranh thủ thời gian đứng dậy bước nhanh đi.
Doanh Vô Mãn lại nhìn chằm chằm về phía Từ Đường Nhiên trầm giọng nói:
- Ngươi còn lề mề cái gì?
Từ Đường Nhiên trên tay năm sao linh thở dốc một hơi, sờ lên lồng ngực mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ nói:
- Hầu gia, Vưu U đem ta tra tấn không nhẹ, đắc thủ hạ đối với ta còn không khách khí, pháp lực hoàn toàn chính xác tiêu hao lợi hại.
Nhìn về phía Ngô Tiên Kỳ ngạc nhiên nói:
- Hầu gia có thể hay không cho tiểu nhân một viên Tiên nguyên đan, để ta hơi hòa hoãn một chút, bằng không với pháp lực của tiểu nhân bây giờ thật sự không đủ để chèo chống một hồi đàm phán. Nói tới nửa đường lại ngủ có phải là không ổn hay không?
Điểm này Doanh Vô Mãn là biết. Từ Đường Nhiên bị Vưu U đưa đến đây cũng rất thảm lại bị bên này giằng co xuống cũng không phải tìm cớ. Huống chi chỉ là một viên Tiên nguyên đan mà thôi có thể có cái gì? Nghiêng đầu hướng Ngô Tiên Kỳ hạ xuống:
- Cho y!
Ngô Tiên Kỳ thật cũng không coi một viên Tiên Nguyên đan vào đâu, lật tay bắt một viên ném cho Từ Đường Nhiên.
Từ Đường Nhiên nhận vào tay thuận thế trực tiếp bóp nát. Ầm! Một âm thanh vang lên. Tiên Nguyên đan lọt vào tay Từ Đường Nhiên đột nhiên bảo mở ra bột trắng xóa thứ này không bị áp lực không chế là phá ra như vậy.
Đột biến sinh ra bột trắng úp mặt đến, một đạo cường phong đánh úp lại Ngô Tiên Kỳ vô ý thức một chưởng oanh ra chống cự, xuất chưởng đồng thời hơi trì hoãn đã thầm nghĩ không xong, bên kia đình đã truyền đến tiếng thét chói tai của Dương Triệu Thanh:
- Không muốn y chết dừng tay cho ta.
Rầm! Một tòa phòng ở đã bị chưởng lực của Ngô Tiên Kỳ oanh thành bã vụn. Ngô Tiên Kỳ huy tụ quét qua, đây một mảng sương mù ra.
Sương mù chậm rãi bốc lên bến mất trong U Minh, trong đình, Dương Triệu Thanh đã ẩn thân sau lưng Doanh vô Mãn, một tay năm ngón khóa cứng cổ họng Doanh Vô Mãn, khiến Doanh Vô Mãn không thể nhúc nhích.
Từ Đường Nhiên nằm trên đất, bóp vỡ Tiêu nguyên đan hướng Ngô Tiên Kỳ oanh một chưởng đồng thời y cũng gục xuống, liều mạng nằm sấp trên mặt đất, mạnh mẽ cương phong cơ hồ là lau qua ót, một mạng nhỏ thiếu chút nữa không còn chính thức sợ tới mức y hồn phi phách tán hai chân phát run, thiếu chút nữa dọa đái ra quần điều cuồng mắng Dương Triệu Thanh vương bát đản, việc tìm chết như vậy cũng dám làm.
Thật tình không biết Dương Triệu Thanh cũng hết cách rồi. Y cách Doanh Vô Mãn tuy rất gần chỉ có vài bước chân, bằng tu vi của y lóe lên liền đến nhưng hiển thánh cao thủ tốc độ phản ứng há lại trò đùa. Y cần Từ Đường Nhiên trì trệ giúp y một thời gian như vậy, đủ thời gian chợt lóe lên.
Búi tóc tản ra, tóc hơn phân nửa hóa thành bột mịn. Từ Đường Nhiên mặt mũi đầy hoảng sợ, té nhảy về phía Dương Triệu Thanh, lại bị bóng người lóe lên, bị người kéo cố rơi xuống đất.
- Y còn có thể chạy trốn mới là lạ, bị Ngô Tiên Kỳ nhéo ở cổ, không thể động đậy.
Từ trên giường nhảy xuống Chiết Xuân Thu sợ ngây người. Cho dù phía sau lưng tổn thương còn chưa khỏe, như vậy khẽ động đau chính y mồ hôi lạnh ứa ra. Nhưng trợn to mắt nhìn cho đã mắt khó có thể tin, không cách nào tưởng tượng làm sao sẽ thành như vậy? Y căn bản không có bất kỳ phòng bị nào.
Vị tùy tùng bên cạnh y cũng sợ ngây người phát hiện hai người này lá gan cũng quá to đi, lại dám dưới mí mắt của hai vị pháp lực vô biên cảnh giới tu sĩ chơi bộ này, thật đúng là không muốn sống nữa, nhưng rõ ràng đắc thủ.
Tiểu tướng trước khi đi ra, nghe được động tình bên trong động Thiên Phúc Địa, chạy vào xem cũng há hốc mồm ngay tại chỗ.
Mặt đỏ lên, Từ Đường Nhiên đã rơi vào trong tay Ngô Tiên Kỳ nháy mắt với Dương Triệu Thanh ý bảo cứu hắn ta.
Ngô Tiên Kỳ mặt âm trầm như một tờ giấy nhìn chòng chọc Dương Triệu Thanh, trong lòng tư vị vậy mà như khinh thường, sơ suất quá.