Vương Viễn Kiều, Thiên Không Hãn, Giang Thiên Lý là ba đại tướng còn lại ở bên cạnh Ngao Phi, nghe vậy liền đi tới.
Vương Viễn Kiều nói:
- Xem ra đám người trong tay Ngưu Hữu Đức đã phát huy tác dụng rồi. Vưu tộc quả thật là đã đứng về phía Ngưu Hữu Đức.
Giang Thiên Lý gật đầu:
- Tên Ngưu Hữu Đức này quả thật không đơn giản. Thứ nhất, hắn không làm gì cả mà cho quân tấn công thẳng vào chợ đệm, không sợ gây chuyện mà lập tức tranh thủ đề tạo lợi thế cho mình. Hắn đã khiến cho chúng ta gặp ít nhiều phiền toái. Vưu tộc dời đi không cho chúng ta có cơ hội hạ thủ, nhất định cũng là chủ ý của Ngưu Hữu Đức. Hắn muốn đề phòng Vưu tộc xuất hiện sẽ trở mặt.
Ngao Phi thở dài rồi lại lắc đầu cười khổ:
- Doanh hầu đã bỏ lỡ cơ hội chiến đấu rồi!
Ngao Phi có thể nói ra miệng nhưng ba người còn lại đều nhìn nhau, không dám nói gì đến Doanh Vô Mãn. Tuy nhiên, mọi người đều hiểu, nếu không phải Doanh Vô Mãn lề mề, sớm bố trí bắt được con tin thì không cần phải lo lắng phía Vưu tộc nữa, có thể phá được sự chuẩn bị của Ngưu Hữu Đức. Hơn mười vạn nhân mã của Ngưu Hữu Đức không là gì cả, nhưng bây giờ Ngưu Hữu Đức đã được người Vưu tộc giúp đỡ, lại ở trên địa bàn của Vưu tộc nên ít nhiều sẽ khiến họ gặp khó khăn.
Không Hãn lại tỏ ra hơi nghi hoặc:
- Cho dù là liên thủ cùng với Vưu tộc nhưng đối mặt với đại quân của chúng ta, phần thắng của chúng cũng không nhiều, liệu Ngưu Hữu Đức có dám giao thủ với chúng ta không? Hay là hắn đã chạy đi mất rồi?
- Ngươi nghĩ rằng tên đó không dám đụng độ với chúng ta?
Ngao Phi chỉ vào la bàn:
- Nếu như chạy thoát thì không đánh được rồi, người Vưu tộc cũng không cần phải di chuyển, đây rõ ràng là hành động thể hiện đã phối hợp với Ngưu Hữu Đức. Hừ, tên này có lá gan không nhỏ, xem ra quả là muốn vào hang cọp để nhổ răng cọp. Nhưng chuyện này cũng phù hợp với tác phong trước kia của Ngưu Hữu Đức, sau trận ở vực Dậu Đinh đã thu hút sự chú ý của ta, thích nhất làm mấy chuyện khó đoán, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Tại sao ta lại chia quân ra? Ta đoán hiện giờ hắn đang cân nhắc làm thế nào để chúng ta phân tán lực lượng cho tiện hạ thủ. Chúng ta đang tỏ ra phối hợp, nếu không, chúng cứ trốn không ra thì sẽ rất phiền toái.
Hai tay ôm trước ngực, mắt vẫn nhìn chăm chú vào la bàn, Ngao Phi nói:
- Ngồi một chỗ đợi cũng không phải là cách, Giang Thiên Lý.
Giang Thiên Lý chắp tay nói:
- Có!
Ngao Phi cười nói:
- Chuẩn bị để Giang huynh làm một chút chuyện mạo hiểm, không biết ý Giang huynh thế nào?
Giang Thiên Lý cũng cười lớn nói:
- Không biết Đại Tướng quân chuẩn bị cho ta làm chuyện mạo hiểm như thế nào?
Ngao Phi đáp:
- Cho ngươi mười vạn nhân mã để làm mồi nhử kẻ địch, đi dạo đầm Hắc Long, để xem có thể câu được cá ra hay không.
Ngao Phi chỉ tay lên mấy vị trí trên la bàn nói:
- Đầm Hắc Long lớn như vậy, ta đã cho mấy người Xa Vũ mai phục ở tất cả năm phía, gần như đã bao trùm toàn bộ đầm Hắc Long. Nói cách khác, nếu có người tấn công, ngươi chỉ cần giữ chân được chúng nửa giờ thì sẽ có tiếp viện tới. Nếu đúng quân chủ lực của chúng thì chúng có chạy đằng nào cũng gặp quân mai phục đón đầu, lối ra vào cũng đã bị bịt kín. Đến lúc đó, chúng không có chỗ trốn, chúng ta có thể tùy ý hành động. Giang huynh có muốn mạo hiểm một lần?
Trong lời nói có thể thấy hắn không có ý miễn cưỡng.
Giang Thiên Lý cười cười, chắp tay nói:
- Nguyện ý nghe theo hiệu lệnh của Đại Tướng quân!
- Tốt!
Ngao Phi rất vui mừng, nắm chặt cổ tay Giang Thiên Lý.
Giang huynh, nếu huynh có thể dụ được Ngưu Hữu Đức ra ngoài, ta sẽ báo công đầu cho Giang huynh với Vương gia, tuyệt đối không nuốt lời!
Giang Thiên Lý cười ha hả nói:
- Nói như vậy thì ta không đi không được rồi.
Ông ta lùi lại vài bước rồi chắp tay nói:
- Đại Tướng quân yên tâm, nhất định sẽ không khiến cho Đại Tướng quân thất vọng.
Ngao Phi khoát tay nói:
- Giang huynh chớ khinh địch. Như vậy đi, ta giao thêm cho Giang huynh hai vạn tâm phá pháp cung nữa, nhất định phải cẩn thận. Ngưu Hữu Đức không thể khinh thường.
- Mạt tướng đã rõ!
Giang Thiên Lý đáp lời lập tức xoay người đi.
Ngẩng đầu nhìn hình bóng Giang Thiên Lý rời khỏi, Vương Viễn Kiều cười nói:
- Đại Tướng quân đối đài trịnh trọng như vậy thì trong trận đại chiến này coi như đền tội, có chết cũng không uổng phí rồi.
Ngao Phi lắc đầu, ánh mắt vẫn dừng trên la bàn, chậm rãi nói:
- Tên này đã nhiều lần thay đổi càn khôn, khó lòng phòng bị. Chúng ta không thể xem thường, hy vọng lần này chúng ta sẽ không làm gì sai lầm.
Bên bóng cây dưới bờ sông, Doanh Cửu Quang sau khi nhận được tin báo từ ngọc điệp lại ngồi im lặng một hồi lâu. Câu nói “Doanh hầu đã bỏ lỡ cơ hội chiến đấu” của Ngao Phi khiến cho ông tràn đầy cảm xúc, khiến cho ông cảm nhận được sâu sắc sự chênh lệch giữa Ngao Phi và Doanh Vô Mãn. Doanh Vô Mãn sau khi phát hiện ra sự bất thường vẫn chậm trễ đưa ra phản ứng, còn Ngao Phi vừa bắt đầu đã sai người đi bắt con tin, phong tỏa lối vào đầm Hắc Long, vô cùng quyết đoán. Nhưng cuối cùng, bởi Doanh Vô Mãn làm chậm trễ mà con tin đã sớm rời đi mất, Ngưu Hữu Đức có Vưu tộc trợ giúp tạo thành phiền phức không nhỏ. Nếu đổi lại là người khác đánh mất cơ hội chiến đấu và tạo ra hậu quả nghiêm trọng như vậy thì đã sớm bị chém đầu rồi.
Tả Nhi ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Doanh Cửu Quang.