Phi Thiên

Chương 3091: Ngươi cần gì phải hại nàng? (2)

Thanh Nguyệt một bên hơi có chút lo lắng liếc nhìn túi bên hông Miêu Nghị do dự trong chốc lát, nhịn không được có chút chần chờ mà hỏi thăm:

- Đại nhân, ngươi đây là? Miêu Nghị cười nhạt một tiếng:

- Ngươi không phải là để cho ta coi chừng có bẫy sao?

Mấy người nghe được xem ra Thanh Nguyệt cũng không hiểu vội hỏi:

- Có bẫy gì?

Miêu Nghị hừ lạnh:

- Một nữ nhân không tiếc xả thân vì một tộc nhân, ta thật sự là khó tin được nàng sẽ để cho tộc nhân phối hợp với chúng ta.

Mấy người sững sờ, chợt bừng tỉnh ngộ, hai mắt nhìn nhau.

Thanh Nguyệt lặng yên khẽ thở dài một tiếng:

- Xem ra nàng muốn hi sinh chính mình.


Miêu Nghị ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đối diện đang tiếp nhận con tin:

- Bổn tọa tương kế tựu kế mà thôi, một Vương bảo vệ tộc nhân như vậy chắc hẳn cũng rất được tộc nhân yêu kính. Mười mấy vạn người đổi một mình nàng, cũng không thiệt thòi!

Uy tín luôn một chút thành lập đấy, quá trình thành lập thể hiện phát huy tác dụng trên sự vật cụ thể. Bắt đầu từ khi đại quân U Minh tập kết tại U Minh chi địa, cho tới bây giờ Miêu Nghị điều binh khiển tướng theo chuyện ứng biến. Hiện tại xem ra làm cho người ta xem thế đủ rồi, ít nhất cho đến bây giờ bên này không ai cho là mình có thể làm tốt so với Miêu Nghị.

Lúc mới bắt đầu, đội ngũ bên này bị đại quân Vưu tộc vây khốn, đại quân U Minh vẫn còn có chút khẩn trương thấp thỏm. Nhưng chính mắt thấy Miêu Nghị chỉ huy nhược định, dưới tình huống này còn dám quyết đoán hạ lệnh chém liên tục hai lần hai nghìn con tin, lúc ấy quả thực làm cho người ta kinh hãi run rẩy. Cảm giác huyết chiến hết sức căng thẳng. Hiện tại xem ra là không sai. Đơn giản chỉ cần ép khí thế của Đại quân Vưu tộc xuống, hôm nay càng làm cho Vưu Vương thỏa hiệp làm con tin, càng làm cho tin tưởng của đại quân U Minh tăng gấp bội. Dần dần tin tưởng này ở trong hoàn cảnh đều tin tưởng và tín phục hiệu lệnh của Miêu Nghị không sai. Nghe theo Đô thống đại nhân chỉ huy hẳn là lựa chọn tốt nhất.

Trên chiến trường nghe theo hiệu lệnh cùng bình thường nghe hiệu lệnh lại có khác biệt cực lớn. Bởi vì liên lụy tới tánh mạng cho nên trên chiến trường tín nhiệm rất trân quý.

Trong đại quân U Minh phần lớn mặc dù không biết Miêu Nghị vì sao vừa đối mặt liên trực tiếp đem Vưu Vương vào trong túi, không phải cùng Vưu Vương thương lượng làm thế nào cứu Phó đô thống sao? Nhưng mọi người tin tưởng Miêu Nghị nhất định là có nguyên nhân đấy. Uy tín là tạo dựng nên như thế.

Thanh Nguyệt, Long Tín nhìn hai mắt Miêu Nghị, ánh mắt có chút phức tạp. Bình thường ở chung tựa hồ cũng không thấy vị này nổi bật, thậm chí có chút ít bình thường. Nhưng mỗi khi gặp đại sự có tĩnh khí, không sợ áp lực, gặp nguy không loạn khí chất rất rõ ràng. Trên chiến trường ý nghĩ tỉnh táo dị thường, cả người giống như đều đang phát sáng, năng lực gặp thời ứng biến chấp hành trở nên siêu cường, đây chính là một tố chất cần thiết của một thống soái ưu tú.

Có một chút hai người khẳng định, một ít hành vi chỉ huy hiện trường của Miêu Nghị chắc chắn không phải có kế hoạch từ trước, tuyệt đối là gặp thời ứng biến tại hiện trường. Kế hoạch gì cũng không thể đoán được tình tình trước. Cái gọi là lý luận suông chấp hành không được đều là giả dối, có thể làm tốt mới là thật. Một người năng lực chấp hành tốt thường thường có hơn một nghìn kế hoạch tốt.

Hiện tại hai người xem như khắc sâu cảm nhận được vị này vì sao có thể từ một kẻ vô danh tiểu tốt từng bước đi tới hôm nay. Nhìn một đốm có thể thấy toàn bộ con cáo tuyệt không phải may mắn.


Trong lòng hai người ẩn ẩn nói thầm. Có lẽ lúc trước đến bước đường cùng đầu nhập vào thằng này có lẽ là lựa chọn không tồi cũng không nhất định.

Nguyên Công vừa một bên quan sát lộ ra vẻ đăm chiêu trong lòng, thật đúng là tướng soái chi tài!

Hai bên con tin giao tiếp hoàn tất, Vưu tộc bên kia đã đến một vị gọi là trưởng lão Thương Hải, đi tới bên cạnh nhìn duy chi Vưu Huyền chưa bỏ qua, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì để Miêu Nghị thả người. Vưu Huyền âm đảm, Dương Triệu Thanh nhìn phản ứng của Miêu Nghị giữ Vưu Huyền lại.

- Đã thương lượng hợp tác vì sao đem vương chúng ta thu vào túi?

Giọng Thương Hải có chút lớn có chút phẫn nộ.

Vưu tộc bên kia lộ vẻ bị phẫn ánh mắt nhìn bên này. Đường đường là Vương Vưu tộc bỗng nhiên trở thành con tin của người khác, tâm tình có thể nghĩ.

Miêu Nghị thái độ ngược lại lộ ra hòa bình không ít, thở dài - Đem tù tại trong túi ta cũng là tình thế bất đắc dĩ, nếu là hợp tác ta cũng không muốn xuất hiện biến cố gì.

Thương Hải tức giận nói:

- Vớ vẩn! Lập tức phóng xuất Vương của chúng ta. Nếu không đối với Vưu tộc mà nói là thứ nhục nhã.

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Ngươi xác nhận Vưu Vương sẽ thành thật xem hai bên chúng ta hợp tác? Ngươi chẳng lẽ không sợ nàng làm gia chuyện ngu xuẩn gì? Ta đã nguyện ý thả mười mấy vạn người kia, liền đã chứng minh ta chỉ muốn cứu Phó đô thống của ta, chỉ cần có khả năng hợp tác, ta cũng không muốn vi phạm hứa hẹn cùng Vưu tộc đánh nhau chết sống làm thương tổn Vương của các ngươi ta cũng không có chỗ tốt. Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ tới ta đem Vương của các ngươi cho phóng xuất chuyện này? Thương trưởng lão, ta không muốn giết nàng, ngươi cần gì phải hại nàng.

Thương Hải lại bị hắn nói trong lúc nhất thời không phản bác được. Hơi chút suy nghĩ đã biết rõ đối phương nói không sai. Tính cách Vương hắn biết, chỉ với hành động vì tộc nhân hi sinh của Vương, thật là muốn thả ra rồi hoàn toàn chính xác rất có thể như vậy, đến lúc đó không phải bức Ngưu Hữu Đức giết nàng sao?

Nhìn phản ứng này, Thanh Nguyệt cùng Long Tín nhìn nhau, thầm khen một tiếng. Đại nhân lời này nói xinh đẹp.