Phi Thiên

Chương 3086: Không tha thì thế nào? (1)

Ôm hận Đại quân Vưu tộc xoay mình nghe thấy những lời này giật mình, đều có vẻ sững sờ ngơ ngác một chút, kể cả Vưu Vương cũng vậy.

Nếu có người chạy đến nơi này quấy rối, Vưu tộc cùng lắm thì có một trận chiến bằng bất cứ giá nào. Nhưng nếu thật sự là lén bắt mệnh quan thiên đình còn dám tụ tập đội ngũ đối kháng, còn thật lo lắng sẽ chọc đến họa diệt tộc.

Lửa giận trong mắt Vưu Vương Tinh tiêu tan một chút. Trong lòng ẩn ẩn có chút kinh nghi. Nàng căn bản đã cảm thấy kỳ quái, nghi ngờ trong đó có phải có vấn đề hay không. U Minh chi địa cách đây rất xa. Ngưu Hữu Đức tại sao lại chạy từ xa đến đây huyết tẩy, chẳng lẽ chỉ vì cảm thấy Vưu tộc dễ khi dễ? Không có đạo lý nha, chẳng lẽ bên này thực sự có người bắt mệnh quan thiên đình sao?

Đối với việc hạ thủ với quan viên thiên đình. Vưu tộc không phải không trải qua, có một số việc nhất định phải có một ít lực uy hiếp, bằng không thì chỉ cần là quan viên thiên đình, thậm chí nghĩ ở đây là quả hồng mềm có thể bóp cũng được sao? Trong số quan viên thiên đình không thiếu người có lòng tham không đáy, có chút chấn nhiếp là tất yếu đấy. Nhưng mấu chốt là phải đem sự tình làm cho người ta không nắm được, nếu không luật thiên đình không phải trò đùa. Cho dù trong lòng có nghi kị, nhưng Vưu Vương chắc chắn sẽ không thừa nhận gầm lên:

- Dục gia chi tội!

- Nói rất hay!

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, một tay giơ lên qua đầu nhẹ nhàng chiêu một chút, đằng sau lập tức có người đem Vưu Huyền đang bị bắt giữ chật vật không chịu nổi đến phía trước. Miêu Nghị liếc xéo một cái chợt đột nhiên quát:

- Vưu chấp sự, nói cho Vương của các ngươi biết, Phó đô thống phủ U Minh của chúng ta Từ Đường Nhiên là ai bắt?

Chốc lát, vô số ánh mắt Vưu tộc nhân chăm chúc nhìn vào Vưu Huyền, đều kinh nghi bất định. Phó đô thống phủ U Minh?

Ngay cả đệ tử Vưu tộc bị bắt cũng ngừng thút thít nỉ non cầu cứu, đều lẳng lặng nghe nhìn.

Vưu Huyền căng thẳng vẻ mặt bất đắc dĩ, cúi đầu không chịu nói cũng không dám nói lại không dám nhìn ánh mắt của những người Vưu tộc.

Vưu Vương nhanh nhìn chằm chằm Vưu Huyền một lát nghiêng đầu nhìn hai bên, có mấy người hiểu ý nhanh chóng lách mình rời đi, không biết đi nơi nào muốn làm gì, mà Vưu Vương lập tức lớn tiếng nói:


- Thị phi hắc bạch có thể đi thiên đình lý luận, trước tiên thả người Vưu tộc!

- Thả người! Thả người!

- Thả người! Thả người!

Đại quân Vưu tộc lập tức giống như nhen nhóm lửa giận, nhao nhao quơ vũ khí trong tay gào thét, âm thanh theo sóng pháp lực tại Tinh Không thoải mái phập phồng như nước thủy triều, đồng thời trận hình thay đổi rất nhanh bao vây đại quân U Minh lại, làm cho đại quân U Minh bên này áp lực không nhỏ. Dù sao đại quân Vưu tộc đội ngũ vượt xa bên này, hơn nữa nhìn thực lực ban đầu cũng không yếu, hàng phía trước đứng một loạt cao thủ.

Nhưng đối với Miêu Nghị kinh nghiệm sa trường trải qua những trận chiến sinh tử mà nói, lại không có gì phải sợ. Hắn càng là thời điểm như này ngược lại càng bình tĩnh tỉnh táo, mạch Suy nghĩ càng rõ ràng, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt hờ hững, thần thái không có chút rung động nào, đối mặt khí thế hung hăng áp lực vị nhưng bất động, bỏ qua đại quân Vưu tộc vây quanh.

Vưu Vương và cao tầng của Vưu tộc chú ý tới phản ứng của Miêu Nghị, lập tức ý thức được trận chiến này căn bản không dọa được người ta. Thanh danh của Ngưu Hữu Đức bọn họ cũng đã được nghe nói, hôm nay mới biết tuyệt không phải là hư danh, cũng ý thức được sự tình hôm nay sợ là khó có thể chấm dứt theo như tâm ý của bọn hắn.

Chẳng những Miêu Nghị Dương Triệu Thanh cùng Diêm Tu ai không theo chân Miêu Nghị một đường mưa gió tới, cũng tỉnh táo trầm ổn ở đằng kia. Thanh Nguyệt, Long Tín càng là chiến tướng thiên hạ tranh phách mắt lạnh lẽ nhìn bốn phía không bối rối.

Chờ đến bên này triệt để bị bao vây Miêu Nghị trừng mắt hờ hững nói:

- Không tha thì như thế nào?

Váy áo bồng bệnh Vưu Vương lập tức lên tiếng áp chế bổn vương chính là bệ hạ ngự phong, cũng có thể xuất nhập triều đình. Hắc Long Đàm cũng thuộc bệ hạ ngự tứ đấy, không được phép người giương oai. Nếu có người có ý đừng trách Vưu tộc ta không khách khí.

Miêu Nghị lập tức nghiêng đầu truyền đến một tiếng, dựng lên một ngón tay, cứng rắn nói:

- Ngưu mỗ ngược lại muốn xem cái không khách khí của người.


Đại quân Vưu tộc bên này còn chưa biết hắn giơ ngón tay lên là có ý gì, người đứng Miêu Nghị đã một hồi, dao động trực tiếp đẩy một nghìn tên đệ tử Vưu tộc bị bắt ra trước trận, nguyên một đám bị ấn chặt đầu. Long Tin lớn tiếng nói:

- Chuẩn bị hành hình.

Rầm rầm ào ào.

Nghi chi đao kiếm dương lên tùy thời muốn chém xuống.

- Vương! Cứu lấy chúng ta...

Đệ tử Vưu tộc sắp bị hành hình lập tức hoảng sợ kêu lên sợ hãi, không thiếu thiếu niên sợ tới mức oa oa khóc lớn.

- Dừng tay!

- Ngươi dám!

- Người thử nhìn một chút.

Đại quân Vưu tộc bên kia lập tức kêu lên sợ hãi một mảnh, có tiếng quát bảo ngưng, có cưỡng bức đây, có đe dọa đây, tiếng của Vưu Vương cũng hỗn tạp trong đó.

Miêu Nghị lạnh lùng vô tình âm vang một tiếng:

- Chém!

Bạch! Đao quang kiếm ảnh hiện lên, âm thanh khóc rống tràn ngập sợ hãi dừng lại, từng đầu lâu bay ra ngoài, một cổ máu tươi bắn ra theo quán tính phun về phía đại quân Vưu tộc.

Một nghìn tên nam nữ lão ấu hỗn tạp đệ tử Vưu tộc lập tức hóa thành vong hồn, thi thể rất nhanh hiện nguyên hình, hóa thành một hắc xà dài dẹp đầu người hai nơi, thân thể tàn phế được tôn sùng hướng về phía đại quân Vưu tộc, lộn xộn trong tinh không. Cách đố không xa thoáng như một tinh cầu như một lò lửa, tại tinh Không có thể nhìn rõ biển lửa, giống như một mặt trời nhỏ, không giống mặt trời là khói đặc bốc lên cuồn cuộn.

Đại quân sau khi hành hình xong lập tức lui về trong trận doanh của đại quân.