Mộng! Vưu Huyền lập tức mộng, bị Miêu Nghị nói chấn động.
Ngươi đặc biệt không phải tới cứu người sao? Người đang trong tay Doanh gia, ngươi đối với Vưu tộc của ta động thủ có làm được cái gì? Ngươi cho dù giết sạch Vưu tộc Doanh gia cũng sẽ không đem người cho ngươi.
Kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối không nói ra lời Vưu Huyền sững sờ nhìn Miêu Nghị, hi vọng mình nghe lầm, nhưng mà giương mắt nhìn sự thật bày ra trước mặt.
Chư tướng lĩnh mệnh từng tiếng ra lệnh, 10 vạn đại quân lập tức lấy ra một mảnh giống như phỉ thúy bích lục diệp tử đưa vào miệng, không phải là những vật khác đúng là tâm lục. Trước khi đại quân đi vào đám người Nguyên Công đã chuẩn bị xong, 10 vạn đại quân mỗi người hạ phát hai mảnh.
Miêu Nghị bất kinh tâm lấy một mảnh tâm lục trong tay, lật tới lật lui nhìn nhìn, châm rãi nhét vào trong miệng, một mùi thơm thấm vào đáy lòng.
Phía dưới hồi báo chuẩn bị thỏa đáng xong Miêu Nghị khẽ gật đầu...
Phụ trách đốc chiến Long Tín lập tức đối mặt với đại quân chém ra đại đao đao chỉ phía trước tinh cầu.
Rầm ào ào. Mười vạn đại quân âm u bành trướng mà ra sóng pháp lực như biển cả. Cho dù là cao thủ hiển thánh cảnh giới sóng pháp rót vào cũng sẽ bị dung hợp.
Nháy mắt 10 vạn đại quân từ trên xuống dưới tả tả hữu hữu tứ tán hóa thành hơn hai mươi đạo hàng dài vượt qua Miêu Nghị, dưới sự dẫn dắt của chiến tướng lĩnh đội xông về tinh cầu phía trước.
Sĩ khí lập tức tăng vọt, cũng biết cơ hội lập công đã đến. Có một số người là tin tưởng, Miêu Nghị cũng không vi phạm một điểm, có công tất có thưởng.
Điểm này đối với một đại quân mà nói, thập phần trọng yếu. Rõ phần thưởng lần thứ nhất để bất cứ người nào cũng sẽ cảm giác được bất công.
Mười vạn nhân mã gia nhập Đô thống phủ U Minh đến nay chưa từng trải qua đại chiến. Chỉ trải qua một ít tiểu đả tiểu nháo...làm thí điểm hại dân hại nước. Hoặc đả kích một ít người không nghe lời, cùng lắm thì là xuất động phối hợp Tụ Hiền Đường bên kia hành động. Nhưng mỗi lần lập nhiều công không phải thăng cấp cũng là phần thưởng tài nguyên.
Lần này hành động lớn như vậy, đối với U Mình mà nói vẫn là lần đầu tiên. Mặc kệ mọi người trước đó có ý kiến gì không, thật sự kéo ra chiến trường vậy cũng chỉ có ra trận, chỉ có thể nói cơ hội lập công thật sự đã đến.
Nếu không, chẳng những là có công có phần thưởng khánh mệnh hậu quả cũng không chịu nổi.
Chiến trận phối hợp mọi người không xa lạ gì. Vô luận là Thanh Nguyệt hay là Long Tín trước kia đều là chiến tướng kinh nghiệm xa trường. Những năm này thao luyện cũng không phải là trò đùa. Vưu Huyền trơ mắt nhìn đại quân chen chúc mà đi.
Thanh Nguyệt, Dương Triệu Thanh, Diêm Tu đều đang bên cạnh Miêu Nghị, đằng sau còn có một vạn nhân mã không nhúc nhích.
Bên ngoài tinh cầu đột nhiên động tĩnh lớn như vậy khó tránh khỏi sẽ kinh động đến Vưu tộc nhân. Một đám Vưu tộc nhân phá mây đen đi vào Tinh không xem động tĩnh. Nhìn thấy đại quân vọt tới, đều chấn động, người đầu lĩnh vung tay lên mọi người lấy ra vũ khí đề phòng, người cầm đầu phẫn nộ quát:
- Người nào?
Thoáng qua tựa là một hồi kịch liệt nổ mạnh, tiếng vang lại nhanh chóng biến mất. Hàng chục người vọt lên bị thất tán, cơ hồ không có chút trở ngại nào vọt tới, chỉ lưu lại ở Tinh Không những mảnh gãy của tay chân, kết thúc là những thi thể thu cùng một chỗ.
Nghe được tiếng hét phẫn nộ, Vưu Huyền mở to hai mắt nhìn nếu như y đoán không sai, vừa rồi kẻ kêu gọi đầu hàng hẳn là thuộc hạ tâm phúc của y. Nhóm người kia đều là thuộc hạ củavy, cứ như vậy bị chặt!
Vưu Huyền nhanh chóng quay đầu về phía Miêu Nghị gấp gọi nói:
- Đại nhân, chuyện lần này cùng những người khác của Vưu tộc không liên quan.
Miêu Nghị chỉ nhìn chằm chằm đội ngũ tiến công về phía trước không rảnh để ý.
Ngược lại Dương Triệu Thanh nói một câu:
- Trước khi động thủ với Từ đại nhân, các ngươi sao không suy nghĩ một chút phải chăng có liên quan đến Vưu tộc nhân?
Đối với Dương Triệu Thanh mà nói đại nhân vì Từ Đường Nhiên cũng có thể làm như vậy, nếu như sau này y gặp chuyện gì tất nhiên không cần nói.
Thấy hơn hai mươi đội ngũ quay co vòng vèo bọc đánh xông vào tình cầu, Miêu Nghị vung tay lên xuất lĩnh đội ngũ cũng hướng tinh cầu kia vọt tới.
Chỉ lưu lại phần đuôi để quan sát Tinh Không, những người khác kể cả Miêu Nghị cũng phá tan khí ngăn, đánh bay mây đen quay cuồng theo điệu xà lăn.
Phía trước đột nhiên một người chạy thục mạng. Một vệt sáng phóng tới, đúng là mũi tên lưu tinh của đại quân U Minh. Một mũi tên xuyên qua phía sau lưng, người đuổi tới một đao chặt bỏ đầu y sau đó thi thể thu về một chỗ, thuận tiện kiểm kê chiến lợi phẩm.
Trận chiến này đã nói trước, ai cướp được đồ vật là của người đó không cần giao nộp lên.
Hắc Thị cửa hàng, mặc kệ nhà ai mở, chạy thục mạng chống lại lệnh bắt người dùng thông tặc tội danh xử lý, sát... đoạt!
Tiêu hao tài nguyên, thí dụ như phá pháp cung các loại năng lượng, tự nghĩ cách đi bổ sung, đã đến chợ đêm cũng không tìm tới bổ sung đầy đủ, cái kia là mình vô dụng.
Tóm lại lần này, Miêu Nghị xuất lĩnh đại quân đến đây, không có ý định nói đạo nghĩa gì với Hắc Long Đàm, tựa là tung binh là phỉ, cướp sạch, huyết tẩy không phải nói giỡn.
Còn không biết đằng sau sẽ phải gánh chịu nguy hiểm gì. Miêu Nghị cần có đầy đủ cổ vũ khích lệ sĩ khí, đem đại quân sức lực hung hãn kích phát ra.
Một chi nhận được quân lệnh, cho phép hiển nhiên biến thành đại quân tội phạm, không có bất kỳ cố kỵ nào, quả thực là hổ đói rời núi gây ra hậu quả cùng tình huống bi thảm có thể nghĩ, tàn khốc vượt xa đạo tặc chân chính, có trang bị, có quy mô, có tổ chức quét sạch.
Người vừa giết một đệ tử Vưu tộc mắt nhìn mấy người Miêu Nghị rồi lập tức lách mình quay về gia nhập chiến trận của mình, tiếp tục đuổi theo tiêu diệt toàn bộ.
Không ngừng có thể thấy được những người trốn chạy bị ném lăn. Không ngừng có thể chứng kiến người chạy thục mạng bị truy bắn trở lại.