Nàng hiện tại chính thức ý thức được Ngưu Hữu Đức này không thể phỏng đoán theo lẽ thường. Ý thức được chính mình khả năng đưa nhi tử vào miệng hố.
Mà bây giờ vẫn không rõ ý đồ đích thực của Miêu Nghị. Khả năng giúp đỡ nhi tử trì hoãn một chút vẫn là phải tận lực. Nhanh chóng đi khách viện tìm được Chiết Xuân Thu.
Nghe nói Miêu Nghị đã phái người liên lạc với Vưu U xác nhận Từ Đường Nhiên còn sống hay chết Chiết Xuân Thu thật cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Đây là sớm trong dự đoán nếu không bên này đã không giữ lại Từ Đường Nhiên không giết.
Từ Đường Nhiên toàn thân nhuộm máu bị mang ra ngoài ném xuống đất té ra kêu đau một tiếng.
Chiết Xuân Thu hất cằm lập tức có người giải những cấm chế trên người Từ Đường Nhiên nhưng lại bị đao gác trên cổ.
Từ Đường Nhiên hiện tại cũng là nhu thuận, biết vâng lời không lên tiếng cũng không dám có bất kỳ hành động làm cho người ta không vui, cả người héo rúc nhìn cũng có thể thương. Ý nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, có thể giữ được tính mạng cố gắng giữ được tính mạng, ít nhất thành thật một chút có thể ít bị nhục khổ.
Vưu U nhìn thấy phản ứng hèn mọn bỉ ổi của Từ Đường Nhiên có chút chán ngấy, có thủ hạ như vậy, Ngưu Hữu Đức kia thật sự không sợ chết sao?
Chiết Xuân Thu vuốt vuốt chòm râu thưa thớt trên cằm ha ha nói:
- Từ đại nhân. Ngưu Hữu Đức tìm ngươi, hiện tại cho ngươi cơ hội liên hệ cùng đại nhân các ngươi nhanh lên đi.
Nháy mắt, Từ Đường Nhiên bỗng cảm thấy phấn chấn, ánh mắt sáng ngời, trong khoảng thời gian này một mực vượt qua khẩn trương bàng hoàng sợ hãi. Không biết lúc nào phải mất mạng. Đã lâu như vậy U Minh đô thống phủ bên kia một mực không có bất cứ tin tức gì, hắn có chút nghi ngờ mình có phải đã bị buông tha không. Hiện tại phát hiện Đại nhân không hề từ bỏ y, tựa hồ lại thấy được một tia hi vọng sống sót.
Nhìn nhìn phản ứng của mấy người bên cạnh, Từ Đường Nhiên lúc này mới cẩn thận từng li từng tí lấy ra sao linh liên lạc với Miêu Nghị.
Bên trong Động Thiên Phúc Địa “ba” một tiếng, mấy người quay đầu chứng kiến Miêu Nghị chụp chén rượu trong tay lấy ra một cái sao linh trong tay.
Song phương câu thông. Miêu Nghị lập tức hỏi thăm:
- Từ Đường Nhiên sao, ngươi không sao chứ?
Từ Đường Nhiên có chút kích động:
- Đại nhân, ti chức còn sống tạm.
Miêu Nghị lặng yên một chút hồi phục lại:
- Ta đã tự mình dẫn mười vạn đại quân U Minh chạy tới.
Mũi Từ Đường Nhiên không khỏi có chút cảm giác chua xót, thiếu chút nữa có cảm giác muốn khóc lên. Hắn cũng ý thức được chuyện lần này không đúng, cảm thấy một đại tộc như Vưu tộc càn quấy, có thể đem ra sử dụng một trưởng lão có năng lực của Vưu tộc, cân nhắc lợi hại y có chút nghi ngờ mình bị buông tha. Dù sao, trên đời này không thiếu vuốt móng ngựa, tùy thời có người có thể biến thành y. Y cảm thấy Đại nhân bên kia nhiều lắm thì hết sức, ai ngờ Đại nhân vì cứu y vậy mà tự mình dẫn đại quân U Minh dốc toàn bộ lực lượng, y lúc này thiếu chút nữa muốn tự hỏi một câu chính mình.
Có cảm giác đã bị lãng quên trong đầu sôi trào ra để cho Từ Đường Nhiên thật sự muốn khóc, kiềm chế tâm tình kích động, bình tĩnh lại:
- Đại nhân đừng lo, chuyện lần này có chút không đúng.
Bên này không cho y biết là người Doanh gia làm, mà Miêu Nghị cũng không định nói cho y biết, lo lắng miệng của người này không bền chắc, thật sự là Từ Đường Nhiên thoạt nhìn không thể nào như là người cốt khí. Một khi lại để cho Doanh gia biết Miêu Nghị đã biết có lẽ ngược lại sẽ hại Từ Đường Nhiên.
Miêu Nghị nói:
- Ta biết... lần này khả năng không có cách nào mang ngươi còn sống trở về, nhưng... ta sẽ báo thù cho ngươi.
Thật sự phải chết tại đây sao? Từ Đường Nhiên trong lòng chua xót, hồi tưởng thời gian gian khổ chính mình trải qua để bò đến vị trí hiện tại, mới phát hiện lũ tiểu nhân kia có hạnh phúc của tiểu nhân. Mình tới vị trí hiện tại thì thế nào? Ảm đạm hồi phục.
- Ty chức hiểu rõ.
Miêu Nghị nói:
- Ngươi tận lực tự bảo vệ mình, tình huống cần thiết có thể nói ra chút bí mật, tận lực để cho mình còn sống, còn sống mới có hi vọng. Tuyết Linh Lung đang đợi ngươi trở về, những thứ khác đều không quan trọng.
Mắt đầy nước mắt, Từ Đường Nhiên còn muốn nói điều gì nhưng Chiết Xuân Thu lại lạnh nhạt nói:
- Ý tứ thoáng chốc là được rồi.
Ba! Bên cạnh đột nhiên một cái bạt tai đánh cho Từ Đường Nhiên đầu óc choáng váng, sao linh trong tay bị đoạt đi lại bị chế trụ.
Miêu Nghị bên này liên tục liên hệ phát hiện Từ Đường Nhiên bên kia không có phản ứng đại khái đoán được chuyện gì xảy ra vì thể im lặng thu sao linh.
Vưu Huyền dưới bậc thang ngoài đình quan sát một thoáng xong chắp tay nói:
- Đại nhân, nếu không có phân phó khác, tiểu nhân về trước cùng gia mẫu thương lượng, xem có cách gì cứu Từ đại nhân không.
Miêu Nghị mí mắt buông xuống:
- Ta chỗ này cũng không phải muốn đến thì đến ai muốn đi thì đi...
- Ngưu đại nhân…
Vưu Huyền chấn động.
Miêu Nghị không động, tiếp tục thật yên lặng nói:
- An tâm lưu lại đi thuận tiện liên hệ mẹ của ngươi, làm cho nàng tận lực bảo vệ tánh mạng Từ Đường Nhiên, nếu Từ Đường Nhiên có xảy ra chuyện gì không hay, bổn toạ mượn mạng nhỏ con của nàng lót quan tài cho Từ Đường Nhiên.
Vưu Huyền quá sợ hãi nói:
- Đại nhân, nếu ta không trở về, Doanh gia tất nhiên sinh nghi. Từ đại nhân nguy hiểm tính mạng rồi.
- Bắt lấy!
Miêu Nghị nhàn nhạt nói một tiếng. Long Tín nhẹ xoay người trực tiếp đạp một cước.
Vưu Huyền né tránh không kịp một ngụm máu tươi phun bay lên đập trên mặt đất, run rẩy.
Phốc!
Long Tín một tay nhấc y lên, níu lấy đầu của y quát:
- Liên hệ mẹ của ngươi.
Trong lòng của y cũng nóng tính, năm đó dù gì cũng là Hầu gia Vưu tộc dám trêu chọc, hôm nay khen ngược, cho nên ra tay không lưu tình.
Khóe miệng máu tươi tí tách Vưu Huyền nghiêng đầu vẻ mặt đau đớn lấy sao linh ra.
Vưu Huyền bị thu thập xong, Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trong đình hỏi:
- Theo tốc độ hành quân trước mắt, còn bao lâu có thể tới Hắc Long Đàm?
Dương Triệu Thanh trả lời:
- Không vượt qua hai canh giờ.
Miêu Nghị đứng lên trầm giọng nói:
- Triệu tập các bộ tướng lãnh định ra kế hoạch đánh.